Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 760: Hòa mình

Diệc Thanh Thanh xoa bóp cho cha mẹ cô một lát, khiến bọn họ thả lỏng người, sau đó đi theo Vân Cô Viễn đến phòng bếp bận việc.
Tinh thần của hai bọn họ rất tốt, không cần nghỉ trưa, vừa vặn nhân lúc này chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, xử lý trước, đợi buổi tối sau khi trở về thì trực tiếp nấu, có thể nấu nhanh hơn.
Bận việc xong đã tới giờ, sau khi gọi mọi người dậy, cả nhà lại ngồi xe bus cùng đến phố Kim Mã.
Nhiều người như vậy, đi xe bus thực sự không tiện, ngồi khiến người ta mệt mỏi, còn lãng phí thời gian.
Đáng tiếc hiện giờ không mua được ô tô nhỏ, nếu không tiện hơn nhiều.
Kỹ năng điều khiển cô đều học được có thể lái xe, nhưng đến bây giờ chưa tìm được phương pháp mua xe, thậm chí không tìm được chỗ đánh dấu một chiếc xe, cũng không biết còn phải đợi bao nhiêu năm!
Ô tô đều không có, thì càng khỏi phải nói máy bay trong đời trước của cô!
Khi Diệc Thanh Thanh dẫn người nhà đến trong tiệm, đã hơn 3 giờ chiều.
Sắp ăn tết, nhà máy đều nghỉ, trên đường đều vô cùng náo nhiệt, cửa hàng quần áo của bọn họ kinh doanh không tệ, doanh số mấy ngày nay còn cao hơn khi khai trương.
Đám Lý Mộng Tuyết đều ở đây giúp đỡ.
Vừa thấy Diệc Thanh Thanh dẫn người tới, mỗi người đều cười tủm tỉm chào hỏi cha Diệc mẹ Diệc.
Triệu Hương Lan vô cùng vui vẻ, Diệc Thanh Thanh còn chưa bắt đầu giới thiệu, bà ấy đã nói:
“Ai da, chào các cháu, bác gái đã sớm nghe nói về các cháu, bác gái nhớ không nhầm mà nói cháu là Tiểu Tuyết, cháu là Lai Lai, cháu là Linh Linh, cháu là Đa Đa đúng không?”
Con gái gửi ảnh chụp về, bà ấy từng xem không ít lần, nên nhớ kỹ dáng vẻ của mấy người, đã sớm muốn gặp.
Chỉ có Đa Đa là chưa từng thấy ảnh, nhưng trong thư từng nois Lai Lai có một chị gái đang giúp đỡ trông tiệm, diện mạo của hai người có mấy phần tương tự, nên bà ấy đoán được.
Diệc Thanh Thanh đều khỏi cần phải giới thiệu, mẹ cô thấy cô gái nhỏ thì lập tức bộc lộ vẻ yêu thích, đặc biệt là mấy cô gái trông xinh đẹp còn tốt tính.
Ở trong mắt bà ấy, chính là loại khiến người ta đau lòng yêu thương, nhìn là vui vẻ.
Lý Mộng Tuyết, Vương Linh Linh, Tiền Lai Lai, Tiền Đa Đa đều được mẹ cô chiếu cố một lần.
Tuy cảm nhận được yêu thích của mẹ Diệc, nhưng nhiệt tình quá mức, bọn họ có chút không chống đỡ nổi.
Mỗi người đều nỗ lực mỉm cười, đều dựa vào Tiền Đa Đa giỏi ăn nói nhất đón tiếp.
Diệc Thanh Thanh ở bên cạnh mừng rỡ xem náo nhiệt.
Cũng may trong tiệm còn có khách hàng, Triệu Hương Lan nói mấy câu biểu đạt yêu thích của mình xong, thì nói:
“Bác gái lớn tuổi nên hơi dông dài, các cháu đừng để bị dọa sợ! Các cháu cứ bận việc của mình đi, đừng khách sáo, bọn bác có Thanh Thanh chiếu cố, bận rộn công việc xong chúng ta lại nói chuyện.”
Lúc này đám Lý Mộng Tuyết mới như trút được gánh nặng.
Vương Linh Linh còn lén nói với Diệc Thanh Thanh:
“Thanh Thanh, tôi cảm thấy bác gái và mẹ tôi chắc chắn nói chuyện rất hợp, ngày mai có cơ hội, nhất định để hai bọn họ làm quen một chút, tuyệt đối có thể vừa gặp đã quen, như vậy chúng ta cũng bớt việc.”
Diệc Thanh Thanh nhớ tới luc trước khi gặp bác gái Vương, thì run lẩy bẩy: “Cô không sợ 1+1>2 à? Gấp đôi phiền não?”
Hai người đều giống hệt nhau, đều là mẹ già vô cùng nhiệt tình.
Hơn nữa trước khi cô khôi phục ký ức kiếp trước, còn có chút tương tự tính cách của Vương Linh Linh khi mới xuống nông thôn, có khả năng đều là do mẹ thương con gái dưỡng ra con gái không rành sự đời như thế!
Diệc Thanh Thanh dẫn cha Diệc mẹ Diệc, còn có anh trai chị dâu đi xem quần áo, chọn cho mỗi người một chiếc áo khoác lông.
Anh Diệc và chị dâu thì càng khỏi phải nói, giá trị nhan sắc không cần phải nói.
Cha Diệc mẹ Diệc lớn tuổi nhưng vẫn còn phong vận, mặc áo khoác lông vào càng thêm trẻ tuổi.
Có đôi khi người có giá trị bản thân cao, có phụ trợ rất lớn đối với quần áo.
Đặc biệt là tuổi của cha Diệc và mẹ Diệc, rất ít khi mua áo khoác lông mặc.
Trong tiệm có không ít khách tuổi xấp xỉ, nhưng mà bọn họ trên cơ bản đều đi cùng con gái, hay là con dâu tới mua áo.
Ở trong mắt bọn họ, áo khoác lông này khiến người ta trẻ tuổi, là người trẻ tuổi thích mặc, mặc trên người bọn họ không ra gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận