Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 762: Thời trang trẻ em

“Vậy Tiểu Tuệ muốn có áo lông giống như mọi người!”
“Tư Tư cũng muốn! Lông xù xì! Giống với mọi người!”
Bọn họ đều muốn áo khoác có lông.
Triệu Hương Lan cảm thấy khó khăn, bà ấy chưa từng thấy đứa bé mặc áo lông, có người bán sao?
“Thanh Thanh, cửa hàng bách hóa ở Đế Đô có đứa bé mặc áo lông không?”
“Không có ạ.” Diệc Thanh Thanh nói, nhìn thấy hai đứa bé lộ vẻ thất vọng, cô lại nói: “Nhưng mà cô có biện pháp để Tiểu Tuệ và Tư Tư của chúng ta có thể mặc áo lông!”
“Biện pháp gì thế?” Triệu Hương Lan hỏi.
“Con làm cho hai đứa bé một chiếc là được rồi?” Diệc Thanh Thanh hỏi Tiền Đa Đa: “Em nhớ rõ trong tiệm có lẽ còn thừa nguyên liệu đúng không?”
“Có, còn có không ít, đều lấy nguyên liệu làm mẫu dư lại không ít, không đủ làm một chiếc áo cho người lớn, làm hai chiếc cho hai đứa bé không thành vấn đề.” Tiền Đa Đa nói.
“Vậy em mua làm áo cho hai cháu gái.” Diệc Thanh Thanh nói.
Mọi người đều mặc áo khoác lông, cháu gái cũng thích, có thể thỏa mãn thì cố thỏa mãn đi.
Dù sao đối với cô mà nói cũng không tốn nhiều thời gian, dẫm máy may một lát là được.
Vừa dứt lời, lập tức vang lên một tiếng “bốp”.
Lực tay này, chỉ sợ tay đều bị vỗ đỏ.
Mọi người nhìn qua, thì phát hiện vẻ mặt Lý Mộng Tuyết vui sướng: “Đúng thế! Thời trang trẻ em! Sao mình không nghĩ ra như vậy!”
“???”
Mọi người không hiểu gì.
“Cô nói gì thế? Thời trang trẻ em gì cơ?” Tiền Lai Lai hỏi.
Lý Mộng Tuyết lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, vô cùng thần bí nói:
“Khụ khụ, cơ mật thương nghiệp, ở trên xe khó mà nói, trở về lại nói cho mọi người!”
Nếu nói chuyện bị người khác nghe thấy, chiếm được tiên cơ trước thì không tốt!
Mãi đến khi trở về hẻm La Cổ, vào nhà Diệc Thanh Thanh, Lý Mộng Tuyết mới nói.
“Mọi người không cảm thấy cửa hàng của chúng ta thiếu thời trang trẻ em sao? Chính là quần áo cho trẻ em mặc! Hiện giờ trong thị trường ít bán thời trang trẻ em, nhưng lựa chọn còn ít hơn quần áo nam nữ, hay là chúng ta bổ sung chuyện này vào kiểu mùa xuân đi! Còn có thể mua quần áo cùng kiểu.”
Đời sau có một câu nói, tiền của trẻ em và phụ nữ là dễ kiếm nhất.
Lúc trước cũng là cô ấy hai đời đều không hiểu biết quần áo trẻ con, không có tiếp xúc gì, cho nên không nghĩ tới chuyện này, lúc này là Tiểu Tuệ và Tư Tư nhắc nhở cô ấy.
“Có thể thử trước, làm một ít bán thử em, hưởng ứng tốt mà nói lại tăng sản lượng.” Tiền Đa Đa nói: “Chủ yếu là đa số gia đình không mua quần áo mới quá đẹp cho đứa bé lớn nhanh, quần áo của bọn họ phần lớn là anh trai chị gái mặc truyền cho em trai em gái mặc, mình làm quá nhiều, lượng tiêu thụ cũng không biết bao nhiêu.”
Lần này Lý Mộng Tuyết bình tĩnh lại, đúng thế, niên đại này không giống với đời sau, tuy kế hoạch hóa gia đình sớm bắt đầu thi hành năm 71, nhưng không tính làm nghiêm, đa số gia đình có trên 2 đứa bé, ba bốn đứa bé cũng không hiếm thấy.
Đứa nhỏ nhiều, vật tư còn thiếu thốn, sao có thể giống như đời sau con một nhiều, đều là độc đinh trong nhà, trong nhà trút hết toàn bộ tài nguyên lên người một đứa bé, nguyện ý bỏ tiền đầu tư?
Hiện giờ làm thời trang trẻ em có khả năng hơi sớm, đợi kế hoạch hóa gia đình bắt đầu chấp hành nghiêm thì có thể.
“Được, vậy năm sau chúng ta thử trước một ít, không chuyên làm thời trang trẻ em, làm kiểu giống của người lớn thử xem, như vậy nhỡ đâu quần áo của trẻ em không bán được, quần áo của người lớn cũng có thể bán.” Lý Mộng Tuyết lựa chọn sách lược bảo thủ.
Triệu Hương Lan nhìn mấy bọn họ thảo luận, cảm thấy bọn họ vẫn có ý tưởng, có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc, nhắc nhở nhau, nhìn vô cùng hài hòa.
Mấy cô gái nhỏ có am hiểu riêng, đặc điểm riêng, tụ tập một chỗ tiếp nhận ý kiến của quần chúng, chẳng trách việc kinh doanh có thể thành công!
Bà ấy xem như yên tâm hơn, các bạn của Thanh Thanh đúng là rất đáng tin cậy.
Sau khi trở về, Diệc Thanh Thanh hầm thịt dê, lại xào mấy món ăn làm một bàn đồ ăn phong phú, xem như chính thức đón gió tẩy trần cho người nhà.
Người quá nhiều, bàn vuông đều không đủ, cũng may có bàn tròn to Vân Cô Viễn làm lúc trước.
Bữa cơm này, ăn tới tận tối mới xong.
Buổi tối các đồng chí nam ngủ ở phòng cho khách, các đồng chí nữ ngủ ở giường to của Diệc Thanh Thanh, trong lúc nhất thời tứ hợp viện rộng rãi vắng vẻ đều ồn ào náo nhiệt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận