Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 78: Cẩu Đản rơi vào trong sông

Sao trên người anh lại có mùi nhang khói như vậy?
Không phải là trốn ở trong phòng dâng hương hóa vàng mã đấy chứ?
Ở niên đại này, có ai dám làm như vậy?
Chẳng lẽ đây là mùi hương cơ thể của anh?
Cô nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, ném Vân Cô Viễn ra khỏi đầu mình, bắt đầu dán giấy báo.

Diệc Thanh Thanh dán hết tường xong, khi chuẩn bị đi trả cái thang mới nhớ ra mình quên mất chuyện quan trọng.
Đều tại gương mặt đẹp trai của Vân Cô Viễn khảm trong tim cô, bị anh gián đoạn như vậy cho nên cô quên mất đồ đánh dấu được.
Cô nhanh chóng mở ba lô của hệ thống ra.
Lúc này vẫn là thuốc viên, chẳng qua to hơn trước một chút, hơn nữa từ thuốc viên nhỏ màu đen biến thành một nửa đen một nửa trắng.
Thuốc tăng lực màu đen là vị socola hơi đắng, một nửa đen một nửa trắng này là thứ gì?
Cũng may thuốc viên này cũng có bản hướng dẫn sử dụng.
[Dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ: Tên đầy đủ là “dưỡng nhan hoàn mạnh mẽ phụ nữ xinh như hoa cũng như cỏ dại kiên cường, chẳng qua dãi nắng dầm mưa mất đi nhan sắc không khỏi quá đáng tiếc”, thuốc tăng lực kết hợp với dưỡng nhan hoàn, tạm thời tăng sức mạnh trên diện rộng, kiêm hiệu quả chống nắng trong vòng một tuần, dùng nhiều lần thong thả cải thiện thể chất, dưỡng nhan cho bản thân.]
Tên của thuốc viên này càng ngày càng dài, tên thuốc tăng lực đầy đủ là “thuốc tăng lực giúp cô gái xinh như hoa khó có thể chịu được việc nhà nông vất vả”.
“Lần trước là hệ thống ghét bỏ mình mảnh mai vô lực, không làm được việc nhà nông cho nên tặng mình thuốc tăng lực. Lúc này chẳng lẽ là hệ thống lại ghét bỏ mỗi ngày mình xuống ruộng làm việc bị phơi đen, không còn vẻ đẹp như trước đây mới tặng cho mình viên dưỡng nhan hoàn chống nắng sao?”
Diệc Thanh Thanh thực sự vô lực trào phúng, cầm gương soi một lát: “Nhìn gương mặt nhỏ này xem, phơi nắng nhiều khỏe mạnh hơn nhiều, cũng không có dấu hiệu bị phơi đen mà!”
Thôi, nể mặt hiệu quả của thuốc tăng lực ban đầu vẫn còn, chỉ thêm hiệu quả khác, tuy cô tự nhân là không có yêu cầu gì, nhưng đều là cần 1 điểm đánh dấu để đánh dấu, thuốc tăng lực thăng cấp tương đương cho không cô một hiệu quả khác, không tính bị thiệt.
Ngày mai có lẽ thuốc tăng lực sẽ mất đi hiệu quả, đến lúc đó lại uống một viên, nhưng mà lúc trước đánh dấu thuốc tăng lực còn thừa 1 viên, Diệc Thanh Thanh quyết định uống viên kia trước đã.
Trả cái thang, buổi chiều Diệc Thanh Thanh lại cõng sọt đến bờ sông nhặt cục đá, mới đi tới thì thấy trên con đường phía dưới, một đứa bé khóc to chạy về thôn, vừa khóc vừa kêu:
“Hu hu, Cẩu Đản rơi vào trong sông!”
Cách đất phần trăm hơi xa còn có mấy hương thân đang làm việc, có chú ý động tĩnh bên này nhưng không nghe rõ lắm:
“Sao Nhị Nha Tử lại khóc thế? Đứa bé đang kêu gì vậy?”
“Đó là thanh niên trí thức Tiểu Diệc đúng không, sao cô ấy lại chạy vội tới bên bờ sông thế? Không hay rồi, e rằng có đứa bé rơi vào trong sông!”
Mấy người ném cuốc trong tay đi, cũng sốt ruột hốt hoảng chạy tới bờ sông.
Lúc này Diệc Thanh Thanh đã thấy được đứa bé chìm nổi trong sông, chẳng qua cô không biết bơi, nhảy vào cũng sẽ bị chết đuối mà thôi.
Cô chạy vội tới rừng cây bên bờ sông, chọn một cành cây nhỏ vừa vặn nắm được dùng sức bẻ gẫy.
Sau đó khiêng cành cây chạy tới bờ sông.
Lúc này mấy hương thân ở ngoài ruộng cũng chạy tới, có chú lập tức nhảy vào trong nước.
Nhìn động tác của chú này có lẽ là biết bơi, Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy một thím ở bên cạnh kêu lên:
“Ai a, Nhị Lâm Tử, cháu là vịt lên cạn nhảy xuống làm gì? Như vậy không phải gây thêm phiền sao?”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô nhanh chóng vươn cành cây vào trong sông, cũng may Triệu Nhị Lâm nhảy xuống nơi cách Cẩu Đản không xa, một cành cây đủ cho hai bọn họ bám.
Nhưng mà Cẩu Đản còn ít tuổi, bị sặc quá nhiều nước, đã không còn sức lực nắm lấy cành cây.
“Chú Nhị Lâm, mau cầm cành cây, kéo Cẩu Đản lên, thằng bé sắp không còn sức!” Cô lớn tiếng kêu lên.
Triệu Nhị Lâm không biết bơi còn muốn nhảy xuống có phải không muốn sống nữa hay không, thật sự là vì Cẩu Đản là mệnh căn của anh ta, chờ mong đã nhiều năm mới có một đứa con, nhất thời không nhớ tới chuyện mình không biết bơi, chỉ muốn cứu con trai bảo bối của anh ta.
Cũng may anh ta là người lớn, Diệc Thanh Thanh la lên nhắc nhở anh ta, anh ta nắm lấy cành cây mượn lực, ôm lấy Cẩu Đản đã sắp mất đi ý thức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận