Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 816: Phiên ngoại 1

Mùng 7 tháng 7 năm 2049, số 45 hẻm La Cổ.
Trên chủ vị, hai ông bà râu tóc bạc trắng nhưng đôi mắt trong trẻo ngồi cùng nhau, bên tay trái là một ông cụ khoảng năm sáu mươi tuổi, trên mặt có nếp nhăn nhưng không che khuất được khí chất liêm khiết.
Phía bên phải còn có một người phụ nữ tuổi xấp xỉ, mặc sườn xám màu đen viền đỏ, buộc búi tóc Đạo gia, chống cằm.
“Mẹ, hôm nay là sinh nhật 93 tuổi của mẹ, đám chị họ, còn có các anh các chị đều muốn dẫn đám nhỏ đến mừng thọ mẹ, sao mẹ đều từ chối? Hại con phải nói rất nhiều lời hay mới đánh mất được nghi ngờ của bọ họ.” Vân Thanh bất đắc dĩ nói.
Diệc Thanh Thanh đã thành bà cụ vẫy tay với con gái:
“Cả đời này của mẹ đã trải qua hơn 90 lần sinh nhật, quá mệt mỏi, sau này đều không cần làm. Gọi hai anh em các con tới, cũng là muốn dặn dò chuyện quan trọng với hai đứa. Tiểu Thanh, Tiểu Viễn, các con đến phòng của mẹ, lấy hai cái tráp ở ngăn tủ thứ hai giường Bạt Bộ tới.”
Vân Thanh không biết trong hồ lô của bà cụ chứa gì, cùng anh trai Diệc Viễn đi vào phòng hai ông bà, tìm ra hai cái tráp.
Nhìn con gái, con trai vào phòng, ký ức của Diệc Thanh Thanh lập tức quay về hơn 60 năm trước.
Lúc trước kết hôn không lâu cô lập tức ra nước ngoài giao lưu, hệ thống đánh dấu không đại phát thần uy như cô tưởng tượng, đánh dấu ra kỹ năng chuyên gia điều chế thuốc đứng đầu của người ta, chỉ có ít vật phẩm loại đánh dấu.
Nhưng mà cô vẫn dựa vào đánh dấu, thần không biết quỷ không hay đánh dấu được một đống tài liệu nghiên cứu tư mật từ viện nghiên cứu nước ngoài trở về.
Sau khi về nước cô lại bận rộn 2 năm, nghiên cứu rõ tài liệu, sau đó lợi dụng kỹ thuật trong đó trợ giúp rất nhiều cửa ải khó khăn trong sở, lập tức thành nhân viên nghiên cứu cấp cao.
Hai đứa nhỏ là sau khi cô thăng chức, đến nhà bọn họ.
Khi đó cô đã 31 tuổi, về nước mấy năm kế tiếp vẫn luôn không làm biện pháp an toàn với A Viễn, thuận theo tự nhiên, đến lúc này mới có duyên với hai đứa bé.
Hai đứa nhỏ này, khi mang thai cũng không bình thường.
Ban đêm ngày nọ khi A Viễn ra ngoài làm nhiệm vụ âm sai trở về, ở dưới trạng thái hồn phách thấy được tia sáng vàng và tia sáng đen lóe lên trong bụng cô rồi biến mất.
Anh hoảng sợ, nếu không phải tia sáng vàng như tia sáng công đức, anh còn tưởng trong bụng cô là thứ không tốt gì!
Sau khi cô tỉnh lại nghe nói, nhớ tới hai đứa bé trong giấc mơ buổi tối, cô bắt mạch cho mình quả nhiên mang thai.
A Viễn đến Âm Dương Các tốn số tiền lớn, mới biết rõ hai tia sáng kia có khả năng là thai hồn nhập thể.
Sau này tháng lớn hơn một chút đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là thai đôi.
Hai đứa bé lần lượt sinh ra, anh trai giống như cùng một khuôn đúc ra với A Viễn, em gái trông giống cô.
Anh trai nhìn là một đứa bé khỏe mạnh bình thường, nhưng mà thích nhất đến phòng thuốc của cô.
Mà em gái sinh ra không lâu, A Viễn lập tức phát hiện đôi mắt của cô bé cũng có thể nhìn thấy âm hồn, có Âm Dương Nhãn trời sinh giống như anh.
Vì thế tên của hai đứa bé vẫn luôn không có tin tức, đều là A Viễn đặt.
Anh trai cảm thấy có hứng thú với trung dược, nhìn là biết kế thừa y bát của mẹ, dùng họ mẹ tên cha, tên Diệc Viễn.
Em gái có Âm Dương Nhãn trời sinh, giống với cha, nên dùng họ cha tên mẹ, tên Vân Thanh.
Sau này hai đứa bé thật sự đều như vậy.
Anh trai từ nhỏ coi sách y là truyện tranh đọc, Diệc Thanh Thanh đều cảm thán cậu bé là trời sinh học trung y, cô đều dạy hết tri thức trung y cả đời của mình cho cậu bé.
Sau này cô có thể một lòng nhào vào sự nghiệp điều chế thuốc, cũng là nhờ cô chia gánh nặng truyền thừa trung y bớt cho con trai.
Em gái răng còn chưa mọc đủ, không đợi cha mình ban đêm mỗi ngày đi ra ngoài làm nhiệm vụ tích cóp tiền.
Cô bé kiếm cho mình âm lệnh hộ thân, còn không biết kiếm đâu ra ngọc lệnh, cô gái nhỏ nhỏ mà lanh, giấu thật kỹ, nhưng sao có thể giấu được cô và A Viễn?
Dùng cách nói của A Viễn để nói, ngọc lệnh kia kèm theo hơi thở của địa phủ, nhưng mà nhìn xa hoa hơn âm lệnh gỗ của anh.
Cô bé nhìn thông minh hơn anh trai, tâm tính trẻ con, nhưng có khi lại lộ ra cảm giác thành thục không bình thường.
Diệc Thanh Thanh luôn cảm thấy có lẽ cô nhặt được con gái rút thăm ở địa phủ được thông minh và đầu thai, đây là một đứa bé mang theo trí tuệ.
Là mẹ già tri kỷ, cô không vạch trần, nhưng mà cha cô bé rất lo lắng cho con gái, thường xuyên ban đêm ly hồn cùng đi ra ngoài.
Sau này phát hiện cô gái nhỏ còn uy phong hơn người làm cha này, hoàn toàn không cần anh giúp đỡ, còn cảm thấy mất mát một thời gian.
Lúc trước khi trở về còn nói, hồn lực của con gái mạnh không bình thường, chỉ sợ tia sáng đen lúc trước là cô bé.
Đến bây giờ có lẽ cô bé còn chưa biết cô bé có một người cha âm sai, cùng với một người mẹ cũng có ký ức kiếp trước.
Cô và A Viễn đã sớm bàn bạc, những điểm khác thường trên người bọn họ sẽ không nói cho hai đứa bé.

Bạn cần đăng nhập để bình luận