Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 817: Phiên ngoại 2

Một là vì hai đứa bé không phải đều có điểm khác thường, nói ra chỉ sợ người không có cảm thấy không cân bằng, ảnh hưởng tới khỏe mạnh thể xác và tinh thần của đứa bé.
Hai là vì tính bí mật về bàn tay vàng của Diệc Thanh Thanh không tốt như đám A Viễn, cho dù cô cố gắng chú ý, cũng không chịu nổi phải suy nghĩ nhiều việc.
Khi còn sống còn dễ nói, có khả năng mọi người không chú ý nhiều.
Không phải cô kiêu ngạo, cô chú định sau khi chết sẽ không bừa bãi vô danh, đến lúc đó người ta tổng kết về cuộc đời cô, nói không chừng nhảy ra vấn đề, bọn họ đã chết thì xong mọi chuyện, con cái còn sống, ảnh hưởng tới cuộc sống yên bình của con cái thì không tốt.
Bọn họ hiện giờ một người là ngôi sao sáng trong giới trung y, tuy người còn lại ở dương thế nhìn chính là phú nhị đại không có học vấn không nghề nghiệp, nhưng trong đám quỷ đã thanh danh hiển hách, còn nổi tiếng hơn cha mình, cũng coi như là thành công trong sự nghiệp.
Nhưng mà duy nhất chính là vấn đề tình cảm không thuận lợi.
Một người giống như vì trung y mà sinh ra, con gái không thú vị bằng quyển sách của mình.
Một người khác thì khát vọng tìm được người đàn ông chú định trong sinh mệnh mình, nhưng mà tìm đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng, đều đã 63 tuổi.
Cũng may con gái làm âm sai, dương thọ 63, âm thọ còn dài, Diệc Thanh Thanh cũng không vội.
Cô và A Viễn đều rất thoáng, con cái vui vẻ làm chuyện mình thích là được, kết hôn sinh con hay không đều tùy bọn họ.
Nhân sinh là của bọn họ, quyền lựa chọn đều nằm trong tay bọn họ, làm cha mẹ, chỉ cần khi bọn họ còn non nớt nhắc nhở có hố gì trước mỗi con đường của bọn họ là được.
Nếu bọn họ vẫn nguyện ý tranh đua, vậy thì kệ bọn họ đi, đương nhiên ngoại trừ mấy chuyện nguy hại xã hội, thương tổn người khác.
Chỉ cần không gây nguy hiểm cho xã hội, thương tổn người khác, vậy những chuyện khác đều là tự do cá nhân, muốn làm gì thì làm.
Nhoáng cái hơn 60 năm trôi qua, con gái từ đứa bé gào khóc đòi ăn biến thành bà cụ tóc hoa râm, mấy năm trước đám chị em cũng xuống địa phủ trước cô một bước, Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình cũng nhanh thôi…
“Mẹ, con còn tưởng tráp lớn cỡ nào, cần con và anh trai phải khiêng, kết quả chỉ như vậy?” Vân Thanh ước lượng hai hộp nhỏ nói.
“Muốn các con cùng đi lấy, chính là vì vốn cho các con.” Diệc Thanh Thanh vẫy tay, bảo con gái đưa tráp tới.
Cô xem qua một lát, sau đó nhét vào tay con gái và con trai mỗi đứa một tráp.
“Tự mở ra xem đi, tài sản đời này của mẹ và cha con trên cơ bản đều ở đây, chia cho hai đứa. Nếu có nghi ngờ gì bây giờ nói ra, sau này giữa anh em không thể vì chuyện này mà nghĩ nhiều.”
“Tài sản ư?” Vân Thanh nhận lấy tráp của mình, mở ra xem.
Ôi má ơi, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là di chúc.
Diệc Viễn cũng thấy, nhíu mày: “Mẹ, hôm nay là mừng thọ của mẹ, mẹ làm gì thế? Không may mắn!”
“Đúng vậy!” Vân Thanh cũng nói.
“Mẹ và cha các con lớn tuổi, nói không chừng ngày nào đó sẽ đi, sớm nên sắp xếp mọi chuyện sau này, cũng coi như không có nỗi lo về sâu, đâu có cát lợi không may mắn gì?” Diệc Thanh Thanh nói.
“Nhanh xem xong cha và mẹ con sẽ dọn đến nhà trúc gạch đỏ, có vấn đề gì bây giờ dùng một lần đều giải quyết, sau này không có việc gì đừng lên núi.” Vân Cô Viễn vỗ bàn thúc giục.
Cả đời này, đa số thời gian của tinh lực của vợ đều chia cho cha mẹ người nhà, sự nghiệp bạn bè, còn có hai con.
Hiện giờ già rồi, cuối cùng cũng muốn dọn lên núi trải qua thế giới hai người với anh, đợi thêm một giây đều là chiếm thời gian của anh và vợ.
Vân Thanh và Diệc Viễn đã vô lực châm chọc, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên bị ông cụ ghét bỏ chướng mắt.
Người nào có thể nghĩ tới lúc trước bọn họ qua sinh nhật 18 tuổi, ngày hôm sau đã bị ông cụ cuốn gói đưa tới số 44 bên cạnh?
Trước đó bọn họ thậm chí không biết, số 44 bỏ trống bên cạnh cũng là nhà bọn họ.
“Cha mẹ, hai người lớn tuổi ở trên núi không tiện lắm, nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì, chúng con làm sao bây giờ?” Diệc Viễn nói: “Bên số 45 bình thường cũng không có người ngoài, hai người ở đây không tốt ạ?”
“Không tốt, cách các con quá gần, hơn 60 tuổi còn thường xuyên tới chỗ cha mẹ ăn ké, chướng mắt.” Vân Cô Viễn không lưu tình nói.
“Ai bảo cha mẹ keo kiệt, không chịu để chú Trực và thím Chi đến chỗ chúng con, làm đồ ăn ngon cho bọn con.” Vân Thanh châm chọc nói: “Mỗi ngày cha mẹ đều được ăn ngon, con gái con trai thì mỗi ngày ăn cơm nhạt như nước ốc, không có ai thảm hại hơn chúng con!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận