Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 818: Phiên ngoại 3

“Đúng rồi, quên nói với các con, chú Trực và thím Chi của các con đều lớn tuổi, muốn hồi hương dưỡng lão, giới thiệu cháu trai cháu gái của bọn họ tới. Mẹ và cha con sẽ khảo sát mấy tháng, tốt thì để lại, đến lúc đó bọn họ theo cha mẹ lên núi, có bọn họ chăm sóc các con cũng yên tâm hơn. Hơn nữa nếu các con có việc gì, cứ gọi điện thoại cho cha mẹ là được.” Diệc Thanh Thanh sờ con mèo đen mập mạp trên đùi nói.
“Trực” và “Chi” âm tựa “Chỉ”, thực ra là khi cô 40 tuổi kỹ năng xếp giấy đột phá cấp 6, dùng chút điểm linh làm người giấy.
Điểm linh không phải có thể làm tùy ý, cần tiêu hao chút hồn lực, cho dù cô có Âm Dương Các kiếm hồn lực, khi cô còn sống cũng không thể tiêu những hồn lực đồ.
Mà cô dùng lực linh hồn đề điểm, cần thiết là hồn lực sau khi cô tự mình tiêu hóa.
Cho nên Diệc Thanh Thanh ngoại trừ làm chú Trực và thím Chi ra, đặt ở tứ hợp viện giúp quét dọn vệ sinh, nấu cơm ra, chỉ làm thêm một người giấy đặt ở không gian tùy thân, giúp đỡ xử lý khu vực gieo trồng và khu vực nuôi dưỡng trong không gian.
Còn tay nghề nấu cơm của bọn họ, là vì lúc trước khi Diệc Thanh Thanh điểm linh, giao kỹ năng trù nghệ của mình cho bọn họ, cho nên tay nghề của bọn họ không khác cô, hoàn toàn giải phóng đôi tay của cô.
Nhưng mà người giấy điểm linh tuy gần như không khác người thật, nhưng vẫn không thể nói chuyện, dáng vẻ cũng sẽ không thay đổi.
Vì che giấu, chú Trực và thím Chi đều lấy thân phận câm điếc tiến vào nhà bọn họ, lúc trước khi tiến vào vẫn là một đôi trẻ tuổi hơn hai mươi, lâu như vậy vẫn luôn không có người phát hiện thân phận của bọn họ, đến bây giờ hai đứa bé cũng không biết.
Bởi vì cách một thời gian Diệc Thanh Thanh sẽ điều chỉnh dung mạo cho chú Trực và thím Chi, khiến bọn họ ở trong mắt người khác cũng là chậm rãi già đi.
Nhưng mà hiện giờ chú Trực và thím Chi cũng là dáng vẻ ông bà cụ hơn 70 tuổi, mấy ngày hôm trước Diệc Thanh Thanh điều chỉnh cho bọn họ một chút, hiện giờ biến thành người trẻ tuổi hai ba mươi tuổi, có thể gọi là Tiểu Chí và Tiểu Chỉ.
Nói xong Diệc Thanh Thanh bảo Tiểu Chí và Tiểu Chỉ tiến vào cho con trai con gái nhìn thoáng qua, rồi bảo hai bọn họ tới sân sau.
Diệc Viễn nhìn hai người có chút giống chú Trực và thím Chi, tướng mạo giản dị trung hậu, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Có hai người trẻ tuổi ở đây, nhỡ đâu cha mẹ ở trên núi xảy ra chuyện gì, cũng không đến mức không có ai ở trên núi giúp.
Mà Vân Thanh nghi ngờ hỏi: “Nhà chú Trực và thím Chi thích âm ‘zhi’ này như vậy ạ? Già trẻ đều tên này?”
“Con và anh trai con không phải kế thừa tên của mẹ và cha con sao? Có gì kỳ lạ?” Diệc Thanh Thanh không thừa nhận mình dốt đặt tên!
“Nhanh xem đi, nhanh xem đi, mẹ và cha con còn vội lên núi!”
Hai ông bà đã có chủ ý của mình, Vân Thanh và Diệc Viễn không có biện pháp, ngoan ngoãn đọc.
Diệc Thanh Thanh nói với bọn họ:
“Bất động sản mỗi đứa một nửa, tứ hợp viện hẻm La Cổ, cửa hàng Đế Đô, còn có cửa hàng ở bên Hải Thị và Hương Giang, đều là hai anh em con mỗi người một nửa. Mẹ đã chia đại khái, nếu hai đứa có ý tưởng khác, có thể thay đổi vào lúc này, đều tùy các con.
Tính tình Tiểu Thanh tùy tâm tự do, công ty con bé không quản được, cho nên cổ phần của hai công ty bát thất ngũ nhất và đồ kho Diệc gia thuộc về con, còn có 10% tập đoàn Thanh Viễn cũng cho con nữa.
Tập đoàn Thanh Viễn vẫn luôn do Tiểu viễn quản lý, cổ phần dư lại đều chia cho con. Sau này tập đoàn và bệnh viện Kỳ Hạ, tiệm thuốc, căn cứ đào tạo dược liệu, công ty y dược và quỹ hội từ thiện đều giao cho con. Mẹ và cha con chỉ có một yêu cầu, mỗi năm công ty cần phải lấy ít nhất 10% lợi nhuận cho vào quỹ từ thiện.
Ngòi ra sách và châu báu trong nhà, cứ dựa theo yêu thích của hai đứa đi.
Sách vốn dĩ phần lớn cũng là sách phương diện y học, nên cho Tiểu Viễn, châu báu trang sức thì cho Tiểu Thanh.
Chỉ có mấy chuyện này thôi, các con có vấn đề gì không?”
“Có phải cổ phần của tập đoàn cho em gái hơi ít không ạ? Trong tay con gái không thể không có tiền.” Diệc Viễn nói.
Vân Thanh vội vàng xua tay:
“Em không cần, tiền chia mỗi năm của cửa hàng bát thất ngũ nhất và đồ kho Diệc gia cả đời này em cũng không tiêu xài hết, còn cần nhiều cổ phần như thế làm gì? Phút cuối cùng xử lý tài sản đều là chuyện phiền phức, ngay cả cổ phần của tập đoàn Thanh Viễn em đều không muốn, phần của em anh đều giúp em cho vào quỹ từ thiện đi.”
Diệc Viễn: “…”
Mình cũng ngại tiền tiêu không hết mà!
Diệc Thanh Thanh cũng biết hai đứa con của mình có yêu cầu cao đối với cuộc sống, nhưng không phải người tiêu xài quá mức, không có ý tưởng gì đối với kiếm nhiều tiền, nhìn hai đứa như vậy cô hoàn toàn yên tâm.
Sau này cô và A Viễn đi, hai anh em bọn họ cũng có thể tiếp tục chăm sóc nhau.


Bạn cần đăng nhập để bình luận