Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 824: Phiên ngoại 9

Trên quỷ đạo, đồng chí Lý Mộng Tuyết ăn uống no đủ, đang nói chuyện nghênh đón Tiểu Kim Hoa trên đường hoàng tuyền hăng say với đám chị em, bỗng nhiên cảm nhận được khiên dẫn.
“Ôi chao, ai ôi? Còn có người tế bái tôi sao?” Lý Mộng Tuyết cảm thấy nghi ngờ: “Tôi đi xem, mọi người về trước đi!”
Theo khiên dẫn trở lại dương thế, nơi quen thuộc, mùi nhang quen thuộc, người quen thuộc.
“Thanh Thanh, sao lại gọi tôi về thế?” Lý Mộng Tuyết bay tới bên cạnh cô, lúc này mới chú ý tới trong đại sảnh yến tiệc này chỉ có một người một ma bọn họ.
“Tôi có việc muốn hỏi cô.” Diệc Thanh Thanh muốn tìm Lý Mộng Tuyết hỏi về quy tắc chi tiết của địa phủ liên quan tới bàn tay vàng, nhìn xem một đống điểm đánh dấu không dùng hết của cô có thể đổi thành bồi thường khác hay không: “Nợ nần bàn tay vàng không gian siêu thị của cô thế nào?”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Bỗng nhiên cô ấy không cười nổi, nhớ tới hơn 10 năm trước, khi mình vừa mới qua đời.
Cô ấy là vì trước đây nguyên chủ bị hành hạ quá mức, sau này bồi dưỡng thế nào cũng kém hơn những người khác, là người qua đời đầu tiên trong đám chị em.
Sau khi qua đời, đến địa phủ mới biết bàn tay vàng siêu thị của mình và xuyên việt thuộc loại lên xe trước mua vé bổ sung sau.
Lúc trước cô ấy cũng không phải đi dạo siêu thị xuyên việt, mà khi đi dạo siêu thị bị giá hàng đập chết, sau khi xuống đúng dịp địa phủ đang tổ chức hoạt động khuyến mãi cho vay qua máy rút thưởng.
Cô ấy cảm thấy mình còn trẻ, chết quá thảm, nên tham dự rút thưởng cho vay, lúc này mới có cái gọi là xuyên việt.
May mà máy rút thăm cho vay chỉ có thể rút ngẫu nhiên khen thưởng giữ gốc, bàn tay vàng và xuyên việt cũng không tính quá đắt, cộng thêm hậu kỳ không gian siêu thị của cô ấy cũng không dùng, bởi vậy cô ấy chỉ nợ phúc vận và tài vận của kiếp sau.
Có nợ có thể dùng công đức bổ sung, nếu không thì chỉ có thể kiếp sau là ma xui xẻo và kẻ nghèo hèn.
Đời này cô bị Thanh Thanh ảnh hưởng, làm từ thiện thu nhập công đức, vốn đủ cho kiếp sau cô ấy một bước lên trời, sinh ra từ vạch đích, kết quả bây giờ lại phải bù vào.
Giống như chịu trăm ngàn đau khổ mới kiếm được trăm vạn, còn chưa kịp vui vẻ thì phát hiện trên người mình rơi ra tờ giấy vay nặng lãi.
Nghiệp vụ cho vay của âm phủ đúng là quá bịp bợm, còn xấu xa hơn vay nặng lãi!
Cộng thêm cô ấy ở dưới đó không có thân thích bạn bè, đột nhiên biết tin dữ như thế cũng không quỷ có thể châm chọc.
Khi đang ngồi trên mộ bia than thở, nhìn thấy Thanh Thanh mang theo nguyên bảo xếp giấy vô cùng đáng giá, còn có nhà cửa xe dẫn theo Vân Cô Viễn đến thăm cô ấy.
Cô ấy lập tức bất chấp vấn đề âm dương xa cách, bàn tay vàng che giấu cả đời có hố lớn như vậy, cô ấy không kể ra với chị em tốt thì đúng là nghẹn chết, mình đã chết nên chẳng quan tâm giữ bí mật nữa.
Vì thế xông lên nói một tràng.
Mà lúc này Diệc Thanh Thanh vì an ủi chị em tốt xuống dưới trước, đặc biệt dán bùa Thiên Nhãn.
Kết quả có thể nghĩ tới, Lý Mộng Tuyết nói một lát thì phát hiện trong mắt Diệc Thanh Thanh lộ vẻ kinh ngạc, như là nghe thấy rõ.
Sau đó Diệc Thanh Thanh mới chỉ đồng chí Vân phía sau nói: “A Viễn nhà tôi là âm sai, tôi là thợ xếp giấy, có thể nhìn thấy cô.”
Lý Mộng Tuyết cứ ngây ngốc nhìn cô như vậy.
Nhưng mà cô ấy đã chết, ngạc nhiên một lát xong thì bình tĩnh lại.
Sau đó vẫn là Diệc Thanh Thanh suy nghĩ biện pháp cho cô ấy, bảo cô ấy cầm kim nguyên bảo mình đốt cho cô ấy đến địa phủ tiêu tiền báo mộng, bảo cho đồng chí Cao vẫn còn sống, còn có đời sau của cô ấy lấy danh nghĩa của cô ấy, lại làm nhiều từ thiện hơn, xem có thể bổ sung nợ kia hay không.
Sau đó thật sự có chút hiệu quả, nhưng mà bởi vì người ở dương thế làm cho nên hiệu quả rất thong thả, chẳng qua là cũng chậm rãi bổ sung một chút, cũng may cô ấy nợ không nhiều, thêm mấy năm là có thể hết nợ.
Bây giờ nhớ lại, Lý Mộng Tuyết đều muốn khóc.
Diệc Thanh Thanh thấy Lý Mộng Tuyết không nói lời nào, lại hỏi: “Còn thiếu rất nhiều sao? Hay là tôi bổ sung cho cô thêm một chút nhé?”
Lý Mộng Tuyết lắc đầu: “Không còn nợ nhiều lắm, rất nhanh là hết nợ. Trên đời này ngoại trừ các chủ của Âm Dương Các trước đây ra, người nào còn có bản lĩnh cho vay công đức? Ngay cả Diêm Vương đều không được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận