Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 83: Bồi thường tiền

Vì thế Diệc Thanh Thanh mở miệng ngăn cản Ngô Thúy Hoa thuận thế chạy theo Triệu Nhị Lâm.
“Thím đừng vội rời đi chứ, một rìu trên cửa này dùng lực không nhỏ đúng không, trời đã tối đen, thím đã làm tốn thời gian của tôi, còn ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi, lại tạo thành phá hỏng tài sản của tôi, chuyện này tính thế nào đây?”
Ngô Thúy Hoa trăm triệu không nghĩ tới, rõ ràng là tới tìm cô tính sổ, cuối cùng cô lại tính lên đầu mình:
“Cô hại cháu trai của tôi, tôi chém cửa của cô một nhát thì làm sao?”
“Mong thím Ngô ăn nói cẩn thận, thím mở miệng ngậm miệng đều là tôi hại cháu nội của thím, đây là ác ý phỉ báng chửi bới tôi, tôi đã giảng đạo lý không muốn lặp lại lần nữa. Nếu thím kiên trì như vậy, vậy tôi không thể không tìm kiếm pháp luật trợ giúp, tội phỉ báng này cao nhất sẽ bị phán 3 năm! Còn có tội cầm dao hành hung, vào nhà cướp bóc không thành, hôm nay không nói rõ ràng tôi sẽ đến huyện thành tố cáo.” Diệc Thanh Thanh không chiều bà ta.
“Cẩu Đản của tôi!” Ngô Thúy Hoa nghe cô nói có đạo lý rõ ràng như vậy, thật sự biết sợ.
Diệc Thanh Thanh lười để ý tới bà ta, có tư thế nếu bà ta dám đi, ngày mai cô sẽ đi báo án.
“Trưởng thôn, đại đội trưởng, các vị hương thân, cháu thật sự không muốn thôn chúng ta bị người sắp ngồi tù như vậy phá hủy thanh danh. Nhưng mà bà ta mở miệng ngậm miệng đều nói cháu hại chết Cẩu Đản, cháu thật sự không nhận nổi, cần phải cho bà ta chút giáo huấn, mới khiến bà ta không dám tái phạm nữa. Cho nên bà ta phải bồi thường cho cháu, hoặc là ngồi tù. Cánh cửa này của cháu bồi thường một tệ là đủ, nhưng vì bà ta mà mọi người chưa kịp ăn cơm mà tới đây, còn chậm trễ nhiều thời gian của mọi người như thế, hơn nữa bà ta còn làm mất mặt thôn chúng ta, cần phải bồi thường cho mọi người! Cháu cũng không thiếu chút tiền và đồ ấy, chủ yếu là kẻ ác cần phải tiếp nhận trừng phạt, tránh ảnh hưởng tới hài hòa của tập thể thôn chúng ta. Cháu nói thẳng luôn với mọi người là cháu không cần một đồng bồi thường, cống hiến hết cho đại đội, đợi khi thu hoạch vụ thu thêm hai món ăn cho mọi người.”
Vốn dĩ các hương thân cảm thấy cô nói hết phí này tới phí kia có vẻ nắm người ta mãi không tha, tuy Ngô Thúy Hoa đáng ghét nhưng cũng là vì Cẩu Đản không còn, quá mức đau lòng về tình có thể tha thứ.
Nhưng mà lúc này nghe cô nói mình không cần một đồng, hoàn toàn cống hiến hết cho đại đội, khi thu hoạch vụ thu thêm đồ ăn cho mọi người thì cảm thấy cô không phải tham tiền.
Cô là quá tức Ngô Thúy Hoa muốn cho bà ta chút giáo huấn, khiến bà ta sửa lại tật xấu thích cắn người bậy bạ này.
Nói thật, trong thôn có người như thế quá mất mặt, ảnh hưởng thanh danh của thôn là thật.
Triệu Hữu Điền nghe cô nói đạo lý rõ ràng như thế, nghĩ thầm thanh niên trí thức Tiểu Diệc này đúng là khác biệt, có người nào tìm người ta bồi thường là vì muốn cho đối phương giáo huấn cải tà quy chính chứ?
Bọn họ thật sự không tiện ngăn cản chuyện này, vì thế mở miệng.
“Tôi làm chủ, Ngô Thúy Hoa bà bồi thường cho thanh niên trí thức Tiểu Diệc 3 tệ, trong đó 1 tệ bồi thường tổn thất cho thanh niên trí thức Tiểu Diệc, dư lại thuộc về đại đội, khi thu hoạch vụ thu thêm món ăn cho mọi người. Nếu không thanh niên trí thức Tiểu Diệc báo cảnh sát mà nói, chúng tôi không giúp được bà.”
Ngô Thúy Hoa luyến tiếc 3 tệ này:
“Tôi không có tiền, tôi không bồi thường, nếu cô dám báo cảnh sát, ngày mai tôi sẽ nhảy vào trong sông với cháu trai tôi!”
“Ồ, nói giống như thím thương cháu trai mình lắm ấy. Có nhà ai đứa bé vừa mới chết, thì dựa vào cái chết của đứa bé sốt ruột đến nhà người khác tìm chỗ tốt? Thím mất đi cháu trai nên đau lòng tôi không thấy, tôi chỉ thấy thím có vẻ mặt tham lam muốn chiếm đoạt tài sản của người khác. Nếu thím muốn nhảy thì nhảy đi, nhân buổi tối không có ai ấy, tránh cho có người không cẩn thận nhìn thấy, lại bị thím bám lấy không buông.” Diệc Thanh Thanh thật sự thấy được chút bi ai trên mặt Triệu Nhị Lâm, Ngô Thúy Hoa thì kêu rất hăng hái, đòi chết đòi sống, nhưng người chân chính có tâm tư này sẽ không nói lời thật, nói ra chỉ vì uy hiếp người khác mà thôi.
“Cô!” Ngô Thúy Hoa bị nghẹn không nói nên lời, vừa khóc vừa gọi Cẩu Đản.
Triệu Nhị Lâm cảm thấy vô cùng mất mặt, thậm chí cảm thấy những lời thanh niên trí thức Tiểu Diệc nói có chút đạo lý.
Cẩu Đản đột nhiên không còn, anh ta và Khai Cúc đều đau lòng muốn chết, nhưng cố kìm nén đau khổ chuẩn bị tang sự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận