Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 88: Dạy làm thịt khô

Hơn nữa cô phải đi chặt ít gỗ, cưa thành những chiếc cọc gỗ ngắn có chiều dài tương đương cắm vào hàng rào xung quanh mảnh đất trồng rau trong sân, như vậy không cần lo lắng khi trời mưa đất bị rửa trôi tới đường sỏi đá.
Lúc này còn chưa phân tài sản của mỗi hộ, núi là của mọi người, củi có thể chặt tùy ý.
Diệc Thanh Thanh ở trên núi chặt củi cả sáng, đi qua đi lại hai ba chuyến, mới chuẩn bị đủ cọc gỗ ở đất trồng rau, sau đó mới chuẩn bị tích trữ củi cho mùa đông.
Chuyện này đơn giản hơn nhiều, không cần chọn kích thước, dù sao đến lúc đó phải bổ ra, thường ngày nấu cơm không cần phải dùng củi tốt như vậy, nhặt củi nhỏ là được.
Một chuyến này nhặt được không ít, khi sắp tới giữa trưa Diệc Thanh Thanh mới cõng sọt đi tới chỗ nhà nhỏ của thợ săn.
“Tới rồi à?” Vân Cô Viễn đang đun nước sôi vặt lông gà, vừa nghe thấy động tĩnh thì nhìn qua.
Diệc Thanh Thanh nhìn trong lều một lát nói: “Cao Bắc Trụ đâu? Hôm nay không đi cùng anh à?”
Cô thường xuyên thấy Cao Bắc Trụ y như cái đuôi nhỏ đi theo sau anh.
“Không, cậu ta có việc.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.
Diệc Thanh Thanh tin: “Hôm nay làm gà ăn à?”
“Ừm, cánh rừng này nhiều gà rừng nhất, dễ bắt hơn.” Vân Cô Viễn nói.
Cho dù có nhiều gà rừng, nhưng cũng rất thông minh, không đợi người phát hiện nó đã sớm không thấy bóng dáng tăm hơi.
Khi Diệc Thanh Thanh học kỹ năng săn thú, đã lượn lờ quanh núi Đại Thanh thời đại đó với Lý tiên sinh không ít lần, lẽ ra lúc đó ít người, động vật hoang trên núi càng nhiều, nhưng không dễ bắt chút nào.
Cô luyện tập rất nhiều ngày lần theo tung tích con mồi, nhưng con mồi luôn có thể chạy trốn trước cô một bước.
Vân Cô Viễn nói giống như gà rừng này là lựa chọn thứ yếu của anh vậy, thật sự khiến người ta thấy bất đắc dĩ.
“Mỗi ngày anh đều tới đi săn à?” Diệc Thanh Thanh hỏi anh.
Vân Cô Viễn gật đầu lại lắc đầu:
“Đúng là mỗi ngày đều lên núi, nhưng không phải mỗi ngày đều đi săn, nếu không con mồi một lần không ăn hết, dễ bị hỏng.”
“Vậy hôm nay tôi dạy anh làm thịt khô đi, anh có thể làm ra lều gỗ, vậy cũng có thể làm nhà kho nhỏ ở sân sau nhà anh, bịt kín bốn phía dùng để hun thịt, hun xong rất dễ cất giữ. Ngoài ra làm thành thịt khô cũng dễ bảo tồn, chẳng qua thịt gà không thích hợp làm thịt khô.” Diệc Thanh Thanh nghĩ một lát nói: “Giữa trưa chúng ta ăn nửa con gà này, nửa khác tôi sẽ dạy anh làm thịt khô thế nào.”
“Được.” Vân Cô Viễn đồng ý, làm gì cũng không sao cả, quan trọng là có thể ở bên cô.
“Thịt khô này ấy à, có thể hun bằng cành cây bách, có thể dùng lá thông, còn có thể dùng cành trà hun, như vậy hương vị của mấy loại cây này sẽ thấm vào thịt, có tư vị. Trên núi Đại Thanh này phổ biến nhất là thông, anh có thể tự mình chọn củi hun thịt, sau đó quan trọng nhất là ướp. Thịt này bôi muối lên trước, ướp một buổi tối…”
Diệc Thanh Thanh nhân lúc anh đang xử lý gà, thì nói quá trình làm thịt khô cho anh tróc.
Chuyện này cũng nhắc nhở cô, cô cũng có thể làm nhà kho nhỏ hun ít thịt khô, thịt khô và thịt tươi có hương vị khác nhau, quan trọng nhất chính là có thể gửi ít thịt khô về nhà.
Bắt đầu từ lúc xuống nông thôn cô đã nghĩ, nên làm thứ gì gửi về nhà khiến mẹ cô yên tâm, thuận tiện hiếu kính hai ông bà.
Tiền giấy thì không được, gửi về mẹ cô còn tưởng cô làm chuyện xấu gì ở bên ngoài, chỉ có thể gửi ít đồ.
Gửi đồ này, đương nhiên gửi đồ về ăn mặc là tốt nhất.
Phần lớn vải dệt của cô là do mẹ cô chuẩn bị, ngoại trừ vải dệt này chỉ có phương pháp đánh dấu ra mới nhận được, mảnh vải đánh dấu ở huyện Nam Bình vẫn còn hơn nửa không dùng.
Lúc trước cô nghĩ lần này đến huyện thành có gửi ít vải về nhà hay không, nhưng mảnh vải kia màu xanh nhạt, gửi trở về cũng không thích hợp cho cha mẹ cô dùng, chỉ sợ cuối cùng tiện nghi cho Lưu Mỹ Lệ kia, lúc này mới từ bỏ.
Cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp ở đồ ăn.
Cô vốn nghĩ rằng lại qua mấy tháng, đợi thổ sản trên núi chín, sẽ kiếm một ít gửi về, hay là đợi thu hoạch vụ thu, lấy cớ chia lương thực gửi ít về nhà.
Hiện giờ nhớ tới cô còn có thể làm ít thịt khô, hay là đồ đựng trong đồ hộp gửi về nhà, như vậy mẹ không cần phải lo lắng cô ở nông thôn đói bụng, bản thân cũng có thể làm ít thỏa mãn dục vọng ăn uống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận