Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 95: Họp bàn ở đầm lau sậy

“Muốn làm thế nào? Tôi giúp cô.” Tiền Lai Lai vỗ ngực nói: “Không bắt được người này tôi luôn cảm thấy đứng ngồi không yên.”

Khi cách buổi chiều đi làm việc còn hơn một tiếng, chỗ đầm lau sậy, sáu người lén lút tụ tập tới đây.
Diệc Thanh Thanh nhìn mấy người trước mặt, nói với Tiền Lai Lai: “Không phải là tôi chỉ bảo cô gọi Lý Mộng Tuyết sao?”
Cô nghĩ tới phòng Tiền Lai Lai cách cô cũng gần, âm thanh mở cửa vẫn sẽ nghe thấy, chỗ Lý Mộng Tuyết tương đối an toàn.
Phòng ba bọn họ kề nhau, chỉ cần đào lỗ nhỏ trên tường, luồn sợi dây qua là có thể liên lạc.
Hơn nữa Lý Mộng Tuyết là nữ chính, có lẽ nhân phẩm không tệ, hẳn là sẽ giúp đỡ.
Không nghĩ tới lúc này không chỉ Lý Mộng Tuyết, còn có cả Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa cũng tới.
“Khi cô ấy nói chuyện với tôi ở cửa phòng tôi, bị Hiểu Long nghe được, sau đó…” Lý Mộng Tuyết nói.
Không phải vậy, cô ấy còn không biết người nào đó thấy cửa đóng kín, nên ở bên ngoài cửa nghe lén.
Trịnh Hiểu Long nói đúng lý hợp tình: “Chuyện này chỉ có mấy nữ sinh các cô quá nguy hiểm, vẫn nên để chúng tôi giúp đỡ thì hơn.”
“Vậy anh ấy thì sao? Thanh niên trí thức Trần là cô nói, thanh niên trí thức Vân thì ai nói?” Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa là anh em tốt, nói cho nhau nghe rất bình thường, Vân Cô Viễn thì sao?
Hình như anh vẫn luôn chỉ có một mình, chỉ có Cao Bắc Trụ làm trùng theo đuôi vẫn luôn dán elen.
“Tôi nói cho anh ấy, vị trí của anh ấy tương đối có lợi, anh ấy nghe được động tĩnh trong hai gian phòng trống kia thì có thể báo cho chúng tôi biết.” Trần Chí Hòa nói.
“Buổi sáng khi cô nói chuyện có chuột, Vương Linh Linh và Lưu Xuân Hạnh nhắc tới bọn họ cũng từng nghe thấy, tôi cũng mơ hồ nghe được tiếng vang, chẳng qua lúc đó không chú ý. Chuyện này nói lên người này cũng có khả năng tiến vào phòng trống hai bên chúng ta, chuẩn bị hai tay càng an toàn hơn.” Vân Cô Viễn bình tĩnh nhìn Diệc Thanh Thanh nói: “Cửa của tôi mở chốt không phát ra âm thanh, chuyện này cô đừng mạo hiểm, tôi chịu trách nhiệm đi chặn cửa.”
“Đúng vậy đúng vậy, chuyện này để chúng tôi làm.” Trịnh Hiểu Long cũng nói, chẳng qua ánh mắt anh ta nhìn Lý Mộng Tuyết: “Loại đàn ông cặn bã như vậy, cần làm thịt anh ta lâu rồi!”
Tiền Lai Lai và Trần Chí Hòa liếc nhau, đều có cảm giác thê lương mình ở đây, nhưng lại giống như không ở đây.
Trong mắt hai người kia không thể chứa được người khác sao?
Diệc Thanh Thanh còn có thể nói gì chứ?
Vân Cô Viễn nghĩ hết tất cả mọi vấn đề, còn ổn thỏa hơn cô một chút, dù sao ngay từ đầu cô không nghĩ tới làm phiền mấy người đàn ông này, vẫn là con gái dễ hợp tác hơn.
Hơn nữa cô và Lý Mộng Tuyết đều không dễ chọc.
Chỉ cần Lý Mộng Tuyết chặn cửa một lát, cô sẽ lập tức mở cửa đi ra ngoài khóa phòng kia lại.
Nhưng Vân Cô Viễn đúng là tiện hơn Lý Mộng Tuyết một chút, nếu cửa phòng của anh có thể mở mà không phát ra tiếng động như anh nói.
“Được, vậy đồng chí Vân chặn cửa, sau đó tôi sẽ ra. Lần này chúng ta phải làm lớn chuyện lên, tốt nhất là khiến người này vào tù, nếu không thì luôn không an tâm.” Diệc Thanh Thanh đồng ý.
Hôm nay qua đi, mấy ngày liên tiếp không có động tĩnh, mãi tới buổi tối ngày thứ năm, Diệc Thanh Thanh lại nghe thấy âm thanh chọc đất.
Cuối cùng cũng tới, đợi nhiều ngày như vậy tất cả mọi người rất mệt, lúc này cô nghe thấy âm thanh này vậy mà có cảm giác kinh ngạc vui mừng.
Cô lặng lẽ ngồi dậy nhẹ nhàng kéo sợi bông trong tay, rón rén đi tới cửa, nắm lấy cái gậy để bên cửa.
Cùng lúc đó, Tiền Lai Lai ở phòng bên cạnh cảm nhận được sợi bông trong tay giật giật mấy cái.
Cô ấy giật mình ngồi dậy, hưng phấn dùng biện pháp như vậy gọi Lý Mộng Tuyết.
Lý Mộng Tuyết đã tạm biệt giường cao su mềm mại của cô ấy tận năm ngày, chỉ vì lúc này.
Bên Vân Cô Viễn cũng như vậy, thông báo cho Trần Chí Hòa và Trịnh Hiểu Long, cả đám lục tục tỉnh dậy cầm đồ.
Cửa phòng Vân Cô Viễn lặng lẽ mở ra, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng bên cạnh phòng Diệc Thanh Thanh, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bịt tai kéo cửa cạch một cái, khóa cửa.
Diệc Thanh Thanh nghe thấy âm thanh kéo cửa lập tức mở cửa ra, cầm gậy canh giữ bên cửa sổ phòng bên cạnh.
Sau đó lớn tiếng kêu lên: “Bắt lưu manh, bắt lưu manh!”
Âm thanh tràn ngập sức mạnh, lập tức vang vọng toàn bộ khu thanh niên trí thức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận