Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 97: Cô bé, giỏi lắm

“Diệc Thanh Thanh, không phải là cô nói đánh xong thì thôi sao? Cô nói chuyện không giữ lời!”
Thái Xuân Sơn hoàn toàn luống cuống, lao tới bên cửa sổ chỉ vào mũi cô mắng.
“Tôi từng nói đánh xong sẽ nguôi giận, nhưng chưa nói bỏ qua.” Diệc Thanh Thanh nói: “Khi anh làm chuyện thiếu đạo đức như thế, không nghĩ tới sẽ có ngày này à?”
“Cô dám đưa tôi tới công an, vậy cô đừng nghĩ tới còn thanh danh ữa! Cô đã bị tôi nhìn hết sạch, sẽ không gả đi được, xem cô làm sao bây giờ?” Thái Xuân Sơn vô cùng tức giận.
Không biết Vân Cô Viễn mở cửa ra từ khi nào, anh lao vào nhấc chân đá Thái Xuân Sơn xuống đất, dẫm mạnh lên cột sống của anh ta, nhỏ giọng nói:
“Không cần anh phải lo lắng.”
“Còn nhìn sạch ư? Đầu óc của anh có vấn đề đúng không? Hay là đôi mắt bị ảo giác? Chỉ cần anh liếc mắt nhìn trong phòng tôi một cái, tôi nghĩ anh sẽ không nói những lời này.” Diệc Thanh Thanh nói với giọng điệu trào phúng.
“Đúng vậy, phòng của Thanh Thanh dùng rèm chia thành hai nửa, chỗ anh đào là nửa bên kia, chỉ dùng để nấu cơm và ngồi ăn cơm.” Tiền Lai Lai cũng nói.
Các hương thân tới xem náo nhiệt nghe thấy những lời này thì ngó vào phòng Diệc Thanh Thanh, Lý Mộng Tuyết cũng dùng đèn pin soi vào trong phòng cô.
Rèm vẫn còn đang kéo!
Lúc này người nào cũng biết Thái Xuân Sơn là chết đến nơi còn muốn kéo theo người khác.
Thái Xuân Sơn thấy Diệc Thanh Thanh thờ ơ, lại kêu lên với mấy người khác:
“Các người cho rằng tôi xuống nông thôn lâu như vậy, hôm nay mới làm chuyện như thế ư? Các người dám đưa tôi vào tù, tôi sẽ nói ra cho mọi người biết, Lưu Xuân Hạnh, Vương Linh Linh, Thang Lan, Chu Diễm Hồng, Triệu Phương, các người một người cũng không trốn thoát!”
“Ồ, anh mới nói nhìn thấy sạch của tôi, kết quả thì sao? Động là hôm nay mới đào thông, anh cho rằng chỉ có anh có miệng à? Một tên lưu manh nói chuyện y như phun phân, anh cho rằng mọi người ở đây không có đầu óc à, người nào sẽ tin mấy lời cắn người loạn lên của anh chứ?” Diệc Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng.
“Thanh niên trí thức Thái, cậu đừng nghĩ chúng tôi ít đọc sách, nhưng chúng tôi biết chuyện xưa về mấy con sói. Người khác thì không nói, trái phải của thanh niên trí thức Triệu và thanh niên trí thức Chu đều có người, cậu đi đâu đào động?” Thím Quế Hoa chửi anh ta một trận.
Diệc Thanh Thanh âm thầm giơ ngón cái với thím Quế Hoa, những lời này nói đúng trọng tâm.
Thực ra những lời Thái Xuân Sơn nói không hẳn là giả hết.
Trong lòng Diệc Thanh Thanh rõ nhất, không nói tới người khác, Vương Linh Linh và Lưu Xuân Hạnh chắc chắn từng bị anh ta rình coi, thái độ khác lạ của Thang Lan vừa rồi rất có khả năng cũng có vấn đề, nhưng chỗ Triệu Phương và Chu Diễm Hồng có lẽ không có cơ hội.
Tuy cô không có giao tình gì với những người khác, thậm chí còn từng có chút tranh cãi, nhưng cũng không đáng ra tay trong chuyện danh dự của người phụ nữ.
So với chút mâu thuẫn giữa bọn họ, vẫn là Thái Xuân Sơn này đáng ghét hơn.
Thế đạo này, phụ nữ vốn gian nan hơn đàn ông một chút, lúc này mà không nhất trí còn bỏ đá xuống giếng, trong lòng Diệc Thanh Thanh sẽ có băn khoăn.
Cô không cảm thấy mình như vậy là lấy đức báo oán, càng không trông cậy sau chuyện lần này, mấy thanh niên trí thức bình thường nhìn cô không vừa mắt có thể buông bỏ thành kiến đối với cô sinh ra cảm kích, chẳng qua việc nào ra việc đó.
Chướng mắt mấy người này cô vẫn sẽ chướng mắt, sau này lại tác quái trước mặt cô, cô sẽ lập tức đánh trả, Diệc Thanh Thanh cô không hiếm lạ bỏ đá xuống giếng lúc này.
Diệc Thanh Thanh không muốn nghe Thái Xuân Sơn lại phun phân, lấy mảnh vải dơ nhất trong phòng ra vo tròn lại, nhét vào miệng anh ta.
Mảnh vải rách này là cô cố ý chuẩn bị, mấy ngày nay thứ gì bẩn sẽ dùng nó lau, chưa bao giờ giặt.
Sau đó nói với đại đội trưởng:
“Chú Hữu Điền, ngày mai cháu xin nghỉ nửa ngày đi báo án đặc biệt, hôm nay trói anh ta ở phòng này đi, chúng cháu sẽ trông anh ta.”
“Được, mọi người đi đi!” Đại đội trưởng Triệu Hữu Điền nói.
Thím Quế Hoa tiến lên vỗ bả vai Diệc Thanh Thanh: “Cô bé, giỏi lắm!”
Chu Cường và Triệu Phương, Chu Diễm Hồng lần lượt rời đi, Lư Tiên Tiến và Tạ Thế Diễn cũng theo sau rời đi.
Lữ Chấn Đông đi tới trước mặt Thái Xuân Sơn, muốn nói gì đó với anh ta cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
Lưu Xuân Hạnh cũng kéo Vương Linh Linh muốn chạy, Vương Linh Linh quay đầu lại gật đầu với Diệc Thanh Thanh một cái mới rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận