Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 192: Thời Thế Thay Đổi


Diệp Vân Linh: "'Cháu thích nằm dưới đất hả?"
Lục Tử Hạo bị cô hỏi ngược như vậy, lại bắt đầu tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng như quả bóng.
Cư dân mạng xem một màn này đều không khỏi bật cười.

[Lục Tử Hạo: Cháu muốn ngủ với dì, nhưng cháu không nói.]

[Tiểu Lục tổng đã nói như vậy rồi còn chưa đủ rõ ràng sao? Ý là tất cả chúng ta cùng ngủ trên giường đó.]

[Nhìn dáng vẻ tiểu Lục tổng giận thành con cá nóc dễ thương quá. Muốn thò tay vào véo mặt thằng bé ghê huhu.]

[Ê mọi người có phát hiện ra không. Nhìn tiểu Lục tổng bình thường lúc nào trông cũng kiểu điềm đạm như ông cụ non, không dễ tức giận, mà cứ nói chuyện với Diệp Vân Linh là dễ dàng bị chọc tức cực.]

[Hai mẹ con này cũng bắt đầu có chút tình cảm, nhưng không nhiều.]

Nhìn vẻ mặt của Lục Tử Hạo, cuối cùng Diệp Vân Linh cũng phản ứng lại, hơi không dám tin hỏi:

"Ngủ cùng nhau?"

Lục Tử Hạo trùm chăn kín mít, từ bên trong truyền ra giọng nói nghèn nghẹn: "Ngủ hay không tuỳ dì.”
Diệp Vân Linh ôm ngang người Lục Ngữ Nịnh lên, bò lên giường: "Ngủ chứ, tất nhiên là ngủ."
Chỉ có đồ ngốc mới có giường mà không ngủ.
Ơ, nhưng mà từ bao giờ mà mình lại trở nên hèn mọn thế này, dựa theo tính tình trước kia của cô, thì sẽ trực tiếp đá củ cải nhỏ trên giường xuống dưới đất, rồi độc chiếm một mình một giường mới đúng chứ?

Mà thôi kệ đi, người đẹp tâm thiện như cô, so đo với thằng nhóc này làm gì.
Sau khi đắp chăn xong xuôi, Diệp Vân Linh vốn định ngủ một mình một chăn.
Ai ngờ Lục Ngữ Nịnh lại lồm cồm bò dậy chui vào ổ chăn của cô, ôm Diệp Vân Linh nói: "Dì Vân, cháu ôm dì ngủ."

Diệp Vân Linh ghét bỏ: "Cháu mập như vậy, còn muốn ngủ với ta, sang ngủ cùng anh trai đi."
Miệng thì nói vậy nhưng tay chân lại rất thành thật đắp lại chăn cho cô bé.
Lục Ngữ Nịnh hài lòng dựa vào lồng ngực của Diệp Vân Linh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, vẻ mặt trông cực kỳ mỹ mãn.

Cuối cùng cô bé cũng có thể ôm dì Vân ngủ rồi, ngủ chung với mẹ, thật ấm áp.
Lục Tử Hạo nằm cách chăn, nhìn hai người bên kia, khoé miệng thường ngày vẫn luôn nghiêm túc giờ hơi hơi cong lên.
Một lúc sau, Lục Tử Hạo đột nhiên phản ứng lại.



Bọn họ đều không tắm rửa mà đã leo lên giường ngủ.
Thấy cả hai đều đã nhắm mắt ngủ rồi, cuối cùng Lục Tử Hạo cũng không gọi bọn họ dậy.
Bản thân cũng không đi tắm rửa gì nữa, rất nhanh đã nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.


Trong lúc phòng bên này khung cảnh hòa thuận ấm áp, thì phòng bên cạnh lại không được thái bình như thế.
Diệp Vi Vi vừa rửa mặt xong bước ra thì thấy Phương Từ đang lấy chăn từ trong tủ ra ngoài.
Diệp Vi Vi khó hiểu: "Tiểu Từ, con lấy chăn làm gì thế?"

Phương Từ nói: "Mẹ, con thấy mẹ mệt mỏi quá. Con sợ lúc con ngủ sẽ đá phải người mẹ. Nên lát nữa mẹ ngủ trên giường, để con ngủ trên mặt đất là được ạ."
Diệp Vi Vi: "Trước giờ con ngủ ngoan mà. Có bao giờ đá mẹ đâu. Nằm sàn nhà lạnh lắm, hai mẹ con cùng nằm trên giường đi."
Phương Từ vẫn kiên trì: "Mẹ cứ để con nằm dưới đất đi. Con nghĩ năm nay con cũng 9 tuổi rồi, ngủ cùng mẹ một giường không thích hợp nữa."



Diệp Vi Vi: "............" Trong lúc nhất thời cô ta không biết phải phản bác lại thế nào, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hai người bọn họ tuy trước kia ngủ chung một giường nhưng vẫn chia chăn riêng, nếu nói có vấn đề thì cũng không đến mức.
Diệp Vi Vi chỉ nghĩ Phương Từ đã lớn nên bắt đầu biết thẹn thùng.
Nếu là bình thường thì Diệp Vi Vi sẽ đồng ý luôn, nhưng lúc này còn đang phát sóng trực tiếp, Diệp Vi Vi khuyên nhủ:
"Quả nhiên Tiểu Từ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, bắt đầu hiểu chuyện. Nhưng mà nằm sàn nhà vẫn lạnh quá, hay là cứ để mẹ ngủ dưới sàn cho, con ngủ trên giường đi. Sàn nhà quá cứng, con nằm sẽ không thoải mái."

Thật ra cô ta cũng chỉ nói ngoài miệng khách sáo vậy thôi, dựa theo hiểu biết của Diệp Vi Vi đối với Phương Từ, thằng bé nhất định sẽ từ chối.
Ai bảo từ trong xương cốt Phương Từ đã là một cậu bé luôn rất để ý quan tâm, suy nghĩ vì người khác.

Chỉ cần Phương Từ cự tuyệt, cô ta sẽ thuận thế mà đồng ý, dù sao khuyên nhủ ngoài mặt cũng đã làm rồi, cư dân mạng có xem thì cũng không có lý do gì để chỉ trích cô ta.
Phương Từ: "Dạ. Vậy cảm ơn mẹ vất vả rồi."
Diệp Vi Vi: "......."


Bạn cần đăng nhập để bình luận