Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 225: Ấm Áp


Vốn Diệp Vân Linh còn nghĩ Lục Ngữ Nịnh có thể nói được cái gì, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Lục Ngữ Nịnh hai tay chống cằm, chớp đôi mắt tròn to đen láy nói: "Chú ơi, cháu đói bụng, chú có thể cho cháu cái gì ăn không?"

Diệp Vân Linh: "......”

Cho nên đồ ăn này là dựa vào bán manh mà có.

Lục Ngữ Nịnh làm động tác này xong, vội hỏi: "Dì Vân, nhìn cháu có đáng yêu không?"

Diệp Vân Linh nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé một chút, nói: "Đáng yêu, đáng yêu muốn chết luôn."

Lục Ngữ Nịnh mi mắt cong cong: "Anh trai cũng làm nũng."
Diệp Vân Linh vô cùng khiếp sợ mà nhìn Lục Tử Hạo, hình như lỗ tai cô có vấn đề rồi, Lục Tử Hạo mà cũng làm nũng?

Lúc này, trong đầu Diệp Vân Linh đột nhiên nhảy ra một gói biểu tượng cảm xúc đang phổ biến trên mạng gần đây: "Tội phạm nam làm nũng."

Bị Diệp Vân Linh nhìn chằm chằm như vậy, Lục Tử Hạo có chút ngượng ngùng, lỗ tai cũng đỏ ứng lên, cậu bé cầm một cái bánh bao trên bàn trà lên nói: "Không phải dì nói đói bụng sẽ không ngủ được à? Mau ăn đi."

Diệp Vân Linh hỏi: "Cho nên hai đứa mới cố ý đi lấy cho ta?"


Bị hỏi như vậy, Lục Tử Hạo lại càng không được tự nhiên, nhét thẳng bánh bao vào tay Diệp Vân Linh nói: "Dì mau ăn đi, nói nhiều quá."
Sờ chiếc bánh bao còn hơi nóng trong tay, hình như là vừa mới hấp xong.
Bọn họ đi lâu như vậy, không phải là vì đứng đợi bánh bao hấp chín đấy chứ?

Không biết vì sao, trong ngực Diệp Vân Linh lại có chút ấm áp.

Ở mạt thế nhiều năm, Diệp Vân Linh vốn cho rằng trái tim mình đã sớm máu lạnh từ lâu, cô vẫn luôn tuân theo quy tắc, người không phạm ta, ta không phạm người. Đã bao nhiêu năm cô đều sống như vậy.
Không dư thừa một chút tình cảm nào.

Cho dù trong lúc ghi hình, cô cũng nhiều lần che chở và cứu hai đứa nhóc này, nhưng chỉ là bởi vì hai đứa là do cô mang tới, đây là trách nhiệm của cô.
Cô cũng không phải thật sự xem hai đứa nhỏ như con đẻ của mình, thậm chí cô còn có cảm giác bọn nó giống như đồng bọn hợp tác của cô thì đúng hơn.
Dù sao bọn họ cũng cùng nhau tham gia chương trình, mà cô lại cần phải hoàn thành các nhiệm vụ hệ thống đưa ra trong chương trình.

Nhưng lúc này đây, trái tim cô thật sự rất ấm áp.
Cầm bánh bao trong tay, cắn một ngụm, sau đó nói: "Cái bánh bao này thơm quá."
Lục Ngữ Nịnh vui vẻ: "Đúng vậy, cháu đứng đợi chú đầu bếp hấp bánh bao đến lúc chín đấy, lúc mới ôm vào lòng còn nóng lắm, nhưng cháu không dám cầm túi bánh trên tay. Sợ bị đạo diễn nhìn thấy rồi tịch thu."

Diệp Vân Linh lấy cho mỗi đứa một cái, bảo bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện.
Lục Ngữ Nịnh cắn một miếng bánh bao rồi nói: "Nhưng mà vẫn do anh trai lợi hại, anh trai thuyết phục được chú quay phim không đi mách lại với đạo diễn."
Diệp Vân Linh không tiếc lời khen ngợi: "Đúng vậy, Tử Hạo nhà chúng ta là đứa trẻ thông minh nhất trên đời."

Lục Tử Hạo vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm nghị, vẫn không nói năng gì, bất quá lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Ba người ngồi vây quanh bàn trà, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Cơ bản đều là hai người Diệp Vân Linh và Lục Ngữ Nịnh nói, Lục Tử Hạo chỉ ngồi nghe.

Buổi tối lúc đi ngủ, Diệp Vân Linh và hai đứa nhỏ vẫn như buổi trưa, ba người cùng nhau ngủ trên giường, chia ra hai cái chăn.
Lục Ngữ Nịnh quen cửa quen nẻo chui vào ổ chăn của Diệp Vân Linh, hai tay ôm lấy eo cô, hận không thể quấn cả người lên người cô.
Diệp Vân Linh vỗ vỗ cánh tay cô bé nói: "Ngủ thì ngủ đi, quấn như thế này làm sao ta ngủ được?"

Lục Ngữ Nịnh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, từ trong ổ chăn bò ra, cặp chân ngắn nhỏ kia lướt qua người Lục Tử Hạo.
Cô bé mở tủ đầu giường lấy ra một quyển "Truyện cổ tích thiếu nhi" đưa cho Diệp Vân Linh nói: "Dì Vân, dì có thể kể chuyện cho cháu nghe không?"

Diệp Vân Linh nhìn cuốn truyện cổ tích trong tay, nói: "Cuốn sách này cháu lấy ở đâu ra vậy?"

Lục Ngữ Nịnh lại nằm xuống, dựa vào người Diệp Vân Linh, nói: "Cháu mượn của chị Duyệt Hân, chị ấy mang theo nhiều sách lắm."
Diệp Vân Linh đưa cuốn sách cho Lục Tử Hạo bên cạnh, nói: "Em gái cháu muốn nghe truyện cổ tích, cháu kể cho con bé đi."
Lục Ngữ Nịnh nhanh chóng giật lại, nhét sách vào tay Diệp Vân Linh một lần nữa, nói: "Anh trai không được, chuyện cổ tích trước khi đi ngủ đều do mẹ kể."
Diệp Vân Linh theo bản năng trả lời: "Nhưng ta không phải...."
Nói đến giữa chừng, cô đột ngột dừng lại, liếc nhìn Lục Ngữ Nịnh, liền thấy cô bé có chút thất vọng gục đầu xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận