Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 397: Lục Mặc Nấu Món Gì?


Từ khi biết được ý định muốn rời đi của cô, Lục Mặc chưa một ngày nào ngủ ngon giấc. Lúc nào anh cũng mơ thấy cảnh Diệp Vân Linh rời xa mình.
Dưới ánh mắt trông mong của hai đứa bé, Diệp Vân Linh vươn tay ra sờ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Lục Ngữ Nịnh, nói: "Được'"

Lục Ngữ Nịnh vui sướng nhào vào lòng Diệp Vân Linh gọi: "Mẹ."

Lục Tử Hạo không vội chạy qua, nhưng mắt cũng đã ngân ngấn nước.

Diệp Vân Linh đưa tay ra, Lục Tử Hạo lập tức chạy tới, nghẹn ngào kêu lên: "Mẹ."

Lục Mặc nhìn một màn này, trên khuôn mặt phi thường tuấn mỹ hiện lên một tia nhẹ nhõm.

Đây cũng có thể xem như đồng ý rồi đi, cho dù là một câu trả lời gián tiếp.

Hệ thống: [Hoàn thành nhiệm vụ chính, tiến độ cốt truyện 80%.]

Diệp Vân Linh thật muốn vỗ tay tán thưởng cho sự thông minh của bản thân.

Nhiệm vụ cốt truyện yêu cầu cô từ chối lời tỏ tình của Lục Mặc. Vì vậy cô chọn trực tiếp trả lời câu hỏi của Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh, không đáp lại lời tỏ tình của anh. Theo lý thuyết thì cũng tính là từ chối.

Còn chuyện đồng ý với yêu cầu của hai anh em Lục Tử Hạo cả đời làm mẹ, thì chỉ cần vẫn còn tình cảm, cho dù sau này có ly hôn thì vẫn có thể làm mẹ cả đời.

Quả nhiên, chiêu này thành công, thanh tiến độ cốt truyện đã lâu không xê dịch gì lại tăng thêm
một đoạn.

Trong lúc Diệp Vân Linh cho rằng đoạn này đến đây là hết thì không biết là ai hô lên hôn đi.

Sau đó tất cả mọi người có mặt ở hiện trường cũng hét lên 'hôn đi, hôn đi'.

Tất nhiên, mọi người cũng không phải chỉ trêu chọc mỗi mình cô, các cặp đôi khác cũng như vậy.

Chẳng qua các nhóm khác đều hoàn thành nhiệm vụ này một cách tự nhiên.

Nhưng tới lượt Diệp Vân Linh, cô khó xử nhìn Lục Mặc.
Cái này không thể hôn phớt một chút để ứng phó, mà phải hôn thật mới có thể qua cửa.

Bản thân Diệp Vân Linh thì không để ý lắm, nhưng lỡ Lục Mặc lại để ý thì sao, nhưng thật ra hôn một cái thì cũng không làm mất đi trong sạch của anh được.
Cô ngước mắt nhìn Lục Mặc, nương theo ánh trăng thấy được trong mắt anh chợt loé lên một tia căng thẳng.

Thấy anh như vậy, Diệp Vân Linh không khỏi bật cười.
Lập tức nhón chân, hôn lên môi Lục Mặc một cái.

Thấy anh khẩn trương như vậy, thôi thì để cô chủ động một chút cho rồi, dù sao hôn thôi cũng không mất gì.

Kết quả, ngay vào lúc Diệp Vân Linh chuẩn bị lui ra, thân thể cô trong nháy mắt bị một cánh tay cường tráng ôm vào trong lồng ngực, đôi môi vừa mới rời đi lại một lần nữa áp lên, cánh môi mỏng có chút lạnh lẽo đè ép lên môi cô.
Diệp Vân Linh cảm thấy giống như mọi thứ xung quanh mình đều biến mất, còn chưa kịp định hình xem chuyện gì đang xảy ra thì Lục Mặc đã nhẹ nhàng thối lui.

Nụ hôn bất ngờ giống như bão táp khiến cho cô choáng váng, sau đó đột nhiên rời đi không kịp phòng ngừa.

Vừa nãy Lục Mặc giống như là chỉ đáp lễ lại một chút sự chủ động của cô, khiến cô không hiểu ra sao, chỉ có độ ấm còn sót lại trên môi nói cho cô biết vừa rồi không phải mình đang nằm mơ.
So sánh với mấy đôi bên cạnh hôn nhau nồng nhiệt, hôn lưỡi kiểu Pháp này kia thì Diệp Vân Linh và Lục Mặc chỉ giống như một món khai vị.
Nhưng chính cái kiểu nếm chút ngon ngọt lại không thể hiện quá nhiều này càng khơi dậy hứng thú, khiến cho mọi người kích động.
Trong khu vực bình luận, fan couple đã sớm phát cuồng, cả một đám hô hào cần insulin cứu mạng.

Sau màn tỏ tình lãng mạn và hôn môi xong, phần tiếp theo chính là thưởng thức bữa tối.
Trước đó trên bàn có bày rất nhiều đồ ăn, để các mẹ và các con có thể lót dạ.
Đồ ăn buổi tối mà các bố đã rất vất vả làm ra, bây giờ mới được bưng lên.
Diệp Vân Linh và Lục Ngữ Nịnh ngồi một bên, Lục Tử Hạo và Lục Mặc thì ngồi đối diện, thật sự rất có cảm giác của một nhà bốn người.

Diệp Vân Linh cũng không biết Lục Mặc sẽ nấu món gì, nhìn anh không giống kiểu người biết nấu ăn.

Nhìn ba cái đĩa được đậy nắp trên bàn, cô tò mò hỏi: “Anh nấu món gì thế?”
Khoé môi Lục Mặc khẽ cong lên: “Em đoán thử xem.”
Diệp Vân Linh nghiêng đầu nhìn vào trong đĩa, cố gắng xuyên qua khe hở để xem là cái gì, đáng tiếc là đậy quá chặt nên không nhìn thấy gì.
Cô lắc đầu nói: “Đoán không ra.”
Lục Mặc: “Vậy em mở ra nhìn đi.”
Diệp Vân Linh vươn tay ra mở nắp, lúc nhìn thấy thứ bên trong, cô sửng sốt.
Không phải một món ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận