Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 497: Phiên Ngoại: Phương Từ (4)

Có một lần cậu bé về nhà lấy đồ, tình cờ nghe được Diệp Vi Vi nói chuyện điện thoại, nói muốn về nhà bố mẹ đẻ. Lúc đó cậu nhìn thấy dì ta lấy đồ từ trong ngăn kéo ra rồi lại khoá ngăn kéo đó lại.
Đó là một cái khoá mật mã rất nhỏ, tình cờ đúng lúc trên bàn có một chiếc gương, lúc Diệp Vi Vi nhập mật khẩu mở ngăn kéo, Phương Từ đã nhìn thấy.
Trực giác mách bảo Phương Từ trong đó có thứ gì rất quan trọng.
Vậy nên lúc Diệp Vi Vi đi ra ngoài, cậu theo bản năng nấp đi.
Không hiểu sao, cậu bỗng dưng nghĩ đến vụ bắt cóc trước đó.
Cảnh sát vẫn luôn hoài nghi là do Diệp Vi Vi gây ra, tên cầm đầu cũng đã khai nhận là do Diệp Vi Vi sai khiến, đáng tiếc là không có bằng chứng gì.
Thừa dịp Diệp Vi Vi ra ngoài, Phương Từ lẻn vào phòng dì ta, nhìn khoá mật mã kia, nhập mật khẩu. Cậu nhìn thấy bên trong ngoài một số trang sức vô cùng quý giá còn có mấy tập tài liệu.
Xem qua những tài liệu đó, một số là hợp đồng bất động sản và hợp đồng mua cửa hàng.
Có lẽ đây là những thứ do Diệp Vi Vi lén lút tích góp được.
Trong đó còn có một phần lịch sử trò chuyện trên WeChat của dì ta và tên bắt cóc Trần Vũ Hàng kia và một số chứng cứ phạm tội khác.
Phương Từ suy nghĩ một chút liền đoán được, đây hẳn là thứ Diệp Vi Vi lưu lại vốn muốn dùng để uy hiếp Trần Vũ Hàng và Vương Vệ Hà. Không ngờ bây giờ lại trở thành chứng cứ chứng minh dì ta phạm pháp.
Phương Từ vội lấy mấy phần tài liệu này đi, lại bỏ mấy tập tài liệu vô dụng khác vào, lẫn lộn che mắt.
Chỉ cần Diệp Vi Vi không mở từng tập ra kiểm tra, trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra ngay được.
Sau đó cậu bé lại lấy giẻ lau lau sạch dấu vân tay phía trên, đề phòng lỡ may Diệp Vi Vi phát hiện ra, cũng không tra được đến người cậu.
Chứng cứ phạm tội của Diệp Vi Vi đến tay, Phương Từ nghĩ phải làm thế nào để đưa được người phụ nữ xấu xa này vào tù.
Phương Từ tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng không ngốc, cậu biết nếu chỉ dựa vào chứng cứ trong tay mình thì chưa chắc đã có thể bắt dì ta vào tù, nói không chừng vẫn có thể thoát ra được.
Cũng may pháp luật công bằng, trong lúc Phương Từ vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để đưa người phụ nữ xấu xa Diệp Vi Vi ra trước pháp luật thì Diệp Vi Vi lại bị bắt.
Phương Từ biết dì ta độc ác, nhưng không ngờ có thể độc ác đến như vậy, lần này dì ta còn mưu hại chính cha mẹ ruột mình.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Phương Từ đều thấy lạnh cả người.
Lần này Diệp Vi Vi bị kết tội cố ý giết người, Phương Từ liền biết những chứng cứ trên tay cậu cuối cùng cũng có thể nộp ra ngoài.
Sau đó, Diệp Vi Vi bị kết án và thi hành án tử hình.
Mấy năm trời bị hành hạ đau đớn, sau bản án tử hình của Diệp Vi Vi, Phương Từ đột nhiên cảm thấy choáng ngợp.
Trong khoảng thời gian này cha vẫn luôn hối lỗi với cậu bé, muốn bù đắp lại những sai lầm của ông trong quá khứ, mong cậu có thể tha thứ.
Phương Từ cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Một mặt, cậu thật sự rất giận cha, nhưng mặt khác cậu cũng muốn tha thứ cho ông.
Sau một thời gian dài cha tích cực nhận lỗi, cộng thêm ông bà nội cố gắng vun vén, Phương Từ cũng dần dần mềm lòng.
Dù sao cũng là cha ruột, máu mủ thân sinh.
Đặc biệt là khi Phương Từ đến thăm mộ mẹ, phát hiện cha đã đến đó trước, đang sám hối với mẹ.
"Tiểu Kỳ, anh không phải là một người cha đủ tư cách, anh cũng không biết mấy năm nay mình bị làm sao nữa? Cảm giác giống như bị người ta bỏ bùa, vì một người phụ nữ mà phản bội lại em, cũng có lỗi với con trai. Lúc trước anh nói muốn nuôi nấng con trai trở thành một người xuất sắc giống như em, nhưng cuối cùng lại khiến thằng bé hận anh. Đều là do anh mê muội hồ đồ, suýt chút nữa là đánh mất con….”
Ngày hôm đó nhìn dáng vẻ cha vừa khóc vừa hối hận, Phương Từ trốn ở phía sau cũng len lén lau nước mắt.
Thật ra cậu bé cũng suýt chút nữa đã mất cha, bây giờ mọi thứ cũng ổn cả rồi, Phương Từ lại nhớ tới những lời mẹ từng nói “Hãy làm một người hạnh phúc và không ôm oán hận trong lòng.”
Câu này được viết trong cuốn nhật ký mà mẹ để lại cho cậu.
Giờ khắc này, Phương Từ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật, cha đã tặng cậu bé một món quà quý giá.
Từ nhỏ đến giờ, cậu chưa bao giờ được làm sinh nhật, bởi vì sự ra đời của cậu cũng nhắc nhở tới cái chết của mẹ, không ngờ cậu cũng có cơ hội được tổ chức tiệc vào ngày sinh nhật giống như mọi người.
Cậu tha thứ cho cha và bảo cha đưa mình đi học vào ngày hôm sau.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cha khi đó, khoé miệng Phương Từ không khỏi lộ ra nụ cười.
Ngày hôm sau, lúc đang đứng trước cửa nhà ông bà Phương Từ bỗng cảm thấy ngực đau nhói, linh cảm có chuyện không hay xảy ra.
Phương Từ bất chấp tiếng ông bà nội gọi sau lưng mà lao ra ngoài, tới chỗ khúc cua có đèn giao thông, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đâm vào một chiếc ô tô màu đen.
Mà biển số của chiếc xe ô tô màu đen kia, Phương Từ rất quen thuộc.
“Cha” Đã hứa cùng cậu lớn lên, cuối cùng cha lại nuốt lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận