Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 153: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (19)

Chương 153: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (19)Chương 153: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (19)
Mùi thơm quanh quẩn nơi chóp mũi.
Nhan Trạch chậm rãi mở mắt, trên trân nhà trắng nõn, đèn chùm sáng vàng nhạt. Anh giật mình theo bản năng, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đây chỉ là một cái đèn chùm mà thôi.
Bởi vì Đỗ Phong, anh đã không cảm thấy kinh ngạc gì với bất cứ loại hoa cỏ nào.
Dưới thân vô cùng mềm mại, Nhan Trạch cựa quậy thân thể, lúc này mới phát hiện nửa người trên của mình đã bị cởi sạch, băng gạc quấn quanh, vết thương trí mạng trước ngực anh bây giờ đã không còn chảy máu nữa.
Nhan Trạch biết Khuyết Chu rất có bản lĩnh, nhưng giờ phút này, anh mới ý thức được, bản lĩnh của Khuyết Chu có thể còn lớn hơn mình tưởng tượng.
Căn phòng này không có cửa, có thể liếc mắt một cái cũng nhìn thấy được kết cấu của căn nhà này, giường và phòng khách được ngăn cách nhau bằng một bức bình phong, trên bình phong là bức tranh thủy mặc, còn có mùi mực nhàn nhạt.
Phòng khách chỉ có một cái sô pha nhỏ, có bảng vẽ thật lớn đặt bên cạnh bệ cửa sổ, thuốc màu được sắp xếp chỉnh tề, còn có khay đựng thuốc màu chưa rửa, những màu sắc của thuốc màu khô dính lên trên khay đựng, từng màu sắc cực kỳ rõ ràng in lên đó, Nhan Trạch cảm thấy có loại mỹ cảm cực kỳ đặc thù.
Các cửa chớp được kéo lên, toàn bộ căn phòng tràn ngập một mùi hương mát mẻ, trộn lẫn với mùi hương của thuốc màu. Lại nhìn sang bên kia, chính là Khuyết Chu đang nấu cơm trong phòng bếp.
Nhà bếp bốc lên mùi thức ăn.
Nhan Trạch chợt nhớ tới sư phụ thường xuyên nói với mình chuyện lúc ông còn trẻ. Ông nói lúc mình còn trẻ, cũng có một người phụ nữ nguyện ở trong bếp nấu cơm cho ông, lúc bị thương nặng, cũng chính là người băng bó cho ông.
Khi đó Nhan Trạch hỏi đó là sư mẫu sao, nhưng sư phụ lại lắc đầu chỉ nói: 'Nhan Trạch, nếu có người nguyện ý nấu cơm và băng bó vết thương cho con, mặc kệ là nam hay nữ, đó nhất định là một người vô cùng tốt."
Bên tai Nhan Trạch hơi nóng lên, may mà lần đầu tiên gặp Khuyết Chu, anh không nói gì quá đáng. Nếu không bây giờ anh cũng không có mặt mũi lúc bị thương lại chạy đến tìm cô. Mà cô cũng tùy ý để anh thích làm gì thì làm.
"Tỉnh rồi sao?" Khuyết Chu hơi quay đầu. Cô mặc quần áo ở nhà đơn giản, là một chiếc váy ngủ. Váy ngủ bó sát người, trong lúc cô xoay người kia đã để lộ ra vòng eo thon tinh tế như liễu của cô.
Cổ họng anh có chút khô khốc, từ trong cổ họng nặn ra một chữ: "Ừ."
"Anh còn tỉnh nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi. Thể chất của anh không giống với người bình thường. Đạo gia, anh biết lai lịch của mình không?"
Nhan Trạch không rõ vì sao đột nhiên Khuyết Chu hỏi ra vấn đề này, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn lắc đầu.
Nhìn một khuôn mặt đầy non nớt ngồi trên giường của thiếu niên, nhưng cơ bắp nửa người trên cực kỳ cường tráng.
Anh trả lời: "Tôi không biết, tôi được sư phụ nhặt được ở trên núi, cũng không biết ba mẹ của mình là ai và ở đâu?!"
"Anh có nghĩ tới việc tìm bọn họ không?”
Nhan Trạch trả lời rất nhanh: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ tìm bọn họ, tôi sống trên núi rất tốt, mỗi ngày đều có quy luật sinh hoạt riêng, còn có thể học được rất nhiều rất nhiều thứ từ sư phụ, sư phụ rất tốt với tôi, tôi không cần phải đi tìm hai người đã bỏ rơi tôi."
"Ý của tôi là..." Khuyết Chu cầm hai cái chén trên tay. Cô đứng trước cửa phòng, đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh càng thêm trắng nõn dưới ánh sáng trắng của ban ngày.
Nhan Trạch ngẩng đầu: "Vậy cô có ý gì?"
"Ý tôi là, anh có bao giờ nghĩ về ba mẹ mình không phải là con người không?"
Lời nói của Khuyết Chu nói khiến Nhan Trạch cứng người trong nháy mắt. Tay anh nắm chặt ga giường, cào ra mấy dấu vết: "Sao lại nói ba mẹ của tôi... không phải con người?"
"Anh không cần để ở trong lòng, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi. Đạo gia, vết thương trên người anh khép lại với tốc độ quá nhanh, nếu anh là người bình thường, vậy vết thương không thể khép lại với tốc độ nhanh như vậy được."
Cô đặt chén đũa trên tay lên bàn nhỏ, sau đó đi vào trong phòng.
Khuyết Chu đứng bên giường, đưa tay lên đặt lên vết thương trên ngực của Nhan Trạch.
Nhan Trạch nhìn bàn tay xinh đẹp đặt trước ngực mình, thậm chí đầu ngón tay còn lộ ra màu hồng xinh đẹp.
Cô hơi cúi người, đầu vai mượt mà mang mùi thơm luồn vào trong mũi anh, vẻ mặt cô vô cùng lạnh nhạt, khiến anh cảm thấy bây giờ cô như một bác sĩ trị bệnh cho mình.
Tay cô ấn vài cái lên ngực anh, anh cảm thấy không đau, nhưng cơ thể lại có chút mềm nhữn.
"Vừa rồi lúc băng bó vết thương cho anh, khi vết thương gặp dược vật đã nhanh chóng có phản ứng, cũng không phải tốc độ khép vết thương của cơ thể anh nhanh, mà là máu của anh khi gặp dược vật sẽ hấp thu nhanh hơn người bình thường như chúng tôi, sau đó tế bào của anh sẽ sinh trưởng một cách nhanh chóng. Chẳng lẽ trước đó anh không phát hiện ra thể chất này của mình sao?"
Nhan Trạch không nói gì, ánh mắt anh có chút trống rỗng, hai tay chống về phía sau lưng của mình.
Hạt vừng nhỏ chậc chậc hai tiếng: 'Hừ, nam chính nhất định là vì tỷ tỷ sờ mình mà dâng trái tim lên cho tỷ rồi."
Khuyết Chu đẩy anh một cái, lúc này Nhan Trạch mới lấy lại tinh thần. Hai bên tai anh đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, anh kéo chăn quấn cơ thể mình lại, nhỏ giọng nói: "Trước kia lúc ở trên núi, tôi cơ bản chưa từng bị thương."
"Xem ra sư phụ anh bảo vệ anh rất tốt." "Rất tốt! Đối với tôi mà nói, sư phụ là người tốt nhất trên thế giới này." Trong mắt Nhan Trạch toát ra hận ý kinh người: "Cho nên tôi mới muốn giết Đỗ Phong."
"Có phải anh không nghe lời tôi nói, đi tìm Đỗ Phong tính sổ, cho nên mới bị trọng thương?”
Nhan Trạch nhe răng trợn mắt trong nháy mắt lại chậm rãi cúi xuống, giống như mình làm sai chuyện, gật đầu nói: "Ừ, hắn phái người lên núi, muốn mang hài cốt của sư phụ tôi đi. Cô nói đúng, tôi không đánh lại hắn. Khuyết Chu! Tôi chỉ có thể tới tìm cô."
Giọng nói của anh còn mang theo một chút tủi thân mà ngay cả Nhan Trạch cũng không nhận ra.
Từ sau khi sư phụ bị hại, một mình anh mang huyết hải thâm cừu trên lưng, một mình đi tìm kiếm manh mối. Xuống núi thì bị người ta xem là quái vật, Khuyết Chu là người duy nhất nhìn ra anh là đạo sĩ, cũng không cảm thấy anh là quái vật, còn nguyện ý giúp anh.
Mặc dù sư phụ nói, tâm tư của rất nhiều người đều rất phức tạp. Nếu có cơ hội xuống núi, ngàn vạn lần không nên dễ tin những lời hoa ngôn xảo ngữ của những người đó.
Nhan Trạch cũng nghĩ tới, có lẽ dáng vẻ bây giờ của Khuyết Chu cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
Nhưng anh vẫn không tự chủ được muốn tin tưởng cô.
Khuyết Chủ đặt tay mình trên mặt anh, tay rơi ở trên mặt của hắn, râu trên cằm của anh đâm vào lòng bàn tay cô, cũng chính râu mép kia làm cho thiếu niên có thêm một phần ngây ngô lại thành thục.
Đầu ngón tay từ bên má chậm rãi lướt xuống cằm. Nhẹ nhàng dùng sức, cằm Nhan Trạch đã bị Khuyết Chu nâng lên.
Cô khẽ cười một tiếng, thở ra một hơi, ánh mắt dừng lại trên người Nhan Trạch: "Đạo gia, thật ra con người tôi có chút bợ đỡ, tôi cũng không buôn bán lỗ vốn, tôi có thể giúp anh, nhưng tôi có thể lấy được lợi gì từ chỗ anh đây?" "Chỉ cần tôi có thể làm được, cô bảo tôi làm gì cũng được."
"Thật sao?"
Nhan Trạch gật đầu không chút do dự nói thật.
Nói xong, anh cảm thấy ánh mắt của mình như bị khóa chặt, hơi thở thuộc về Khuyết Chu sắp bao phủ lấy anh làm anh sắp chết đuối. Anh cảm thấy bầu không khí này có gì đó không đúng lắm, khoảng cách giữa hai người hình như có chút quá gần.
Nhưng anh lại có chút không nỡ đẩy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận