Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 164: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (30)

Chương 164: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (30)Chương 164: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (30)
"Không tin không có nghĩa là không tồn tại, anh có kiến thức nông cạn, không cần ra ngoài làm mất mặt xấu hổ người nhà." Nhan Trạch hơi nhích lại gần Khuyết Chu một chút, chặn hơn phân nửa ánh mắt không mấy thân thiện của người đàn ông kia.
Người đàn ông trẻ tuổi này có khuôn mặt rất giống với người phụ nữ kia, vừa nhìn đã biết hai người là mẹ con.
Người đàn ông khác đang mặc một bộ âu phục chính là quản gia của ngôi nhà này.
Nữ chủ nhân của ngôi nhà này đang ngồi trên ghế sô pha vẫn còn chưa lấy lại được tin thần, trong khi con trai bà ta lại chỉ trỏ khinh thường thiếu niên mặc đạo bào trước mặt mình.
Quản gia lập tức tiến lên một bước: "Xin chào cô Khuyết Chu. Lúc trên mạng chúng ta đã có nói qua, rất vui vì cô đã đến đây. Vị này là..."
"Em trai." Khuyết Chu nói.
Quản gia gật đầu ánh mắt của ông ta luân phiên quét qua hai người.
Hai người này không giống nhau một chút nào, nhưng điều này không quan trọng, vì vừa rồi bọn họ cũng đã nghe tiếng kêu của lệ quỷ kia. Hơn nữa, sau tiếng kêu thảm thiết đó, căn phòng lạnh lẽo giờ trở nên ấm áp hơn rất nhiều, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ dường như cũng có thể chiếu vào trong ngôi nhà này.
Mặc kệ chàng trai này có phải là đại sư hay không, thì ít nhất cũng đã mạnh hơn so với những đại sư mà bọn họ mời trước đây.
Khi nghĩ đến điều này, quản gia trở nên thân thiện hơn, ông ta giơ tay về phía của Nhan Trạch: "Vị đại sư này, không biết pháp danh của ngài là gì?"
"Tôi không có pháp danh, gọi tôi là Nhan Trạch được rồi."
"Không có pháp danh?" Quản gia hơi ngạc nhiên. Những người trước đây đều đặt những pháp danh rất uyên bác, mỗi người đều có một pháp danh rất ấn tượng.
Nhưng đại sư trẻ tuổi này lại không có pháp danh? Nhan Trạch nhíu mày: "Pháp danh này phải là người tu luyện tới cảnh giới nhất định mới có thể có, phải là đạo trưởng cực kỳ lợi hại mới được ban pháp danh, bây giờ tôi còn chưa có bản lĩnh đó."
Trên mặt anh đều viết lên mấy chữ 'sao có thể hỏi ra mấy câu hỏi ngu ngốc như vậy?.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hạt vừng nhỏ còn đang sợ hãi trong không gian, nhưng giờ nó đã không còn cảm thấy sợ hãi đến mức tự mình cuộn thành một cái nhan muỗi như vậy nữa, thậm chí nó còn cảm thấy có điểm buồn cười.
Thiếu gia trẻ tuổi kia như bị chọc trúng chỗ đau, dường như bị chọc tức, lên tiếng mắng: "Không có bản lĩnh thì anh tới đây làm gì?! Cút đi!"
Nhan Trạch liếc mắt nhìn Khuyết Chu một cái, ánh mắt dò hỏi cô muốn thế nào?
Khuyết Chu vừa nhìn đã hiểu ý của Nhan Trạch, vì vậy cô gật đầu.
Một loạt sự ăn ý đến kỳ quái giữa hai người làm anh cảm thấy Khuyết Chu còn hiểu anh hơn cả bản thân anh.
Trong lòng anh như bị một mũi tên bắn trúng, không đau nhưng đủ để khắc sâu vào trí nhớ.
Vì thế anh giơ tay lên, đặt ngón cái ngay giữa trán của người đàn ông đó.
Tay còn lại lấy một cây bút từ trong túi, vẽ hai nét lên khuôn mặt của anh ta, sau đó có một tia sáng màu vàng phát ra, lần này ngay cả nữ chủ nhân của căn nhà này và quản gia đều nhìn thấy, dường như sau lưng người đàn ông đó xuất hiện một thứ gì đó màu đen đen.
Nhan Trạch nhanh chóng buông tay người đàn ông, tay khác bấm quyết, đặt thứ màu đen đó vào bên trong lá bùa.
Sắc mặt nữ chủ nhân của ngôi nhà này càng trắng bệch hơn: "Đại sư... đó là... cái gì vậy?
"Đó là lệ khí, tôi vừa xem tướng mạo cho thiếu gia của các người, anh ta hẳn là người trâm ổn nên không thể mở miệng nói năng lỗ mãng như vậy. Tôi thấy thiếu gia của các người đã bị lệ khí này xâm hại, lệ khí này có thể làm cho tính cách của anh ta thay đổi thất thường."
Người đàn ông vừa rồi còn lạnh lùng cao ngạo giờ lại ngã xuống sàn nhà, nhìn cực kỳ suy yếu.
Chuyện này khiến cho nữ chủ nhân và quản gia tin tưởng vào khả năng của Nhan Trạch hơn.
Sau đó, quản gia đã đơn giản kể rõ tình huống bây giờ trong ngôi nhà này.
Nữ chủ nhân của ngôi nhà này tên là Trần Mỹ Hân, thiếu gia nói năng lỗ mãng, trong thân thể có lệ khí kia là con riêng của Trần Mỹ Hân.
Con trai trưởng của Triệu gia là Triệu Phất Xán, cũng là người quản lý gia nghiệp của Triệu gia. Trước đó anh ta có một người vợ, cũng có quan hệ khá tốt, nhưng từ khi sinh con trai được hai năm lại đột nhiên lâm bệnh nặng rồi qua đời. Năm trước Trần Mỹ Hân mới được gả vào nhà này.
Mà mọi chuyện kỳ lạ bắt đầu từ lúc ăn Tết xong.
Vốn dĩ gia nghiệp của Triệu gia không ngừng phát triển mạnh, nhưng từ khi ăn tết xong, trong nhà bọn họ bắt đầu xuất hiện vấn đề mà mình không thể biết trước, cũng khiến Triệu Phất Xán hơn nửa năm không về nhà, vẫn luôn bận chuyện của công ty.
Mà thời còn trẻ, Triệu lão gia tử có tham gia trong quân ngũ nên đến bây giờ thân thể vẫn còn khỏe mạnh, nhưng cũng từ sau Tết lại bắt đầu yếu đi, trong nhà cũng có nhiều chuyện lạ xảy ra, còn có mấy người giúp việc chết bất đắc kỳ tử.
Quản gia càng kể càng cảm thấy sợ hãi: "Trước đó chúng tôi đã tìm mấy đại sư, nhưng bọn họ đều không giải quyết được. Đừng nói là đến bắt quỷ, tôi thâys bọn họ còn bị quỷ chơi cho một trận. Chúng tôi đều muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này, cũng may tiểu thư Khuyết Chu đã kịp thời tới đây giúp đỡ..."
"Cũng không tính là giúp gì lớn, do Triệu lão gia tử ở hiền gặp lành thôi."
Quản gia lau mặt: "Lão gia tử nói, mỗi lần thấy tranh của cô, ông mới có thể ngủ ngon hơn. Lão gia tử nói trong tranh của cô có thứ gì đó ngăn cái loại cảm giác lạnh lẽo trong ngôi nhà này, sau đó phu nhân của lão gia tử cũng mượn một bức tranh đưa về phòng ngủ của mình, quả nhiên cũng có hiệu quả, cho nên tôi mặt dày mới mời tiểu thư Khuyết Chu tới đây. Mà em trai của tiểu thư Khuyết Chu cũng cực kỳ có bản lĩnh."
"Khuyết Chu... Trên người của chị tôi cũng có một chút linh khí, nên tranh cũng dính không ít linh khí từ chị ấy, nó có thể ngăn cản âm khí. Nhưng cứ duy trì như vậy không phải là cách hay, ông đưa chúng tôi vào phòng của lão gia tử trước đi, tôi đoán rằng có thể đám quỷ kia muốn hút hết khí vận của các người, hoặc làm vậy vì một nguyên nhân nào đó."
Quản gia nghe thấy vậy, khuôn mặt trở nên hoảng hốt.
Ông ta không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa Khuyết Chu và Nhan Trạch đi đến phòng của lão gia tử.
Phòng của lão gia tử nằm ngay giữa ngôi nhà.
Vốn dĩ ngôi nhà này có phong thủy cực kỳ tốt, dù là hướng Bắc hay hướng Nam gì đều tốt, đặc biệt là phòng của lão gia tử, ánh nắng đầu tiên vào buổi sáng có thể đi thẳng theo cửa sổ chiếu lên giường, rất tốt cho sức khỏe của lão gia tử.
Nhưng bây giờ ngay cả khi chưa bước vào phòng, quanh cửa đã có tử khí bao vây, trừ tử khí còn có thứ gì đó dây dưa cùng tử khí, cùng nhau gắt gao bao vây toàn bộ căn phòng.
Còn chưa kịp mở miệng, quản gia đã thấy Khuyết Chu và Nhan Trạch liếc mắt nhìn nhau.
Khuyết Chu túm lấy cổ áo của quản gia kéo về phía sau.
"A a... !” Quản gia kinh hoàng hét lên hai tiếng, tiếng hét đầu tiên là vì hoảng sợ khi bị kéo về phía sau, tiếng hét thứ hai là vì Nhan Trạch bất ngờ đạp văng cửa đi vào trong phòng của lão gia tử!
Quản gia mở to hai mắt, đứng đó mà không dám di chuyển.
"Quản gia, chúng ta cứ ở đây đợi đi. Em trai của tôi rất lợi lại, tôi có thể thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng ở bên trong, nếu chúng ta vào đó, có lẽ cũng sẽ bị ăn đến không còn một mảnh nào." Giọng của Khuyết Chu có chút lạnh lẽo, cả người quản gia lập tức nổi lên một lớp da gà, ông ta nhìn về phía phòng ngủ nhưng chỉ thấy một mảnh đen kịt, ngoài màu đen ra thì không còn thấy màu gì khác.
"Tiểu thư Khuyết Chu, cậu ấy... cậu ấy có làm được không vậy?"
"Đương nhiên là có thể." Khuyết Chu ngước mắt nhìn vào căn phòng tối đen trước mắt: "Tôi tin em ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận