Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 172: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (38)

Chương 172: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (38)Chương 172: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (38)
#Họa sĩ mới - Nghi ngờ sao chép tranh#
#Khuyết Chu sao chép tranh#
Hai tin hot này leo lên bảng hotsearch nguyên cả một ngày, còn có xu thế không giảm đi.
Bởi vì trước đó Khuyết Chu và tài khoản Không Lâu cũng đã từng có một lần 'đối chiến, dẫn đến rất nhiều người qua đường không rõ tình huống này là gì, cảm thấy chuyện lần này rất có thể là thật.
Bởi vì lần này, Đỗ Phong tự mình xuống sân.
Đỗ Phong cực kỳ căm phẫn bày tỏ trên tài khoản cá nhân của mình, ý tứ chính là lúc trước mình thích tranh của Khuyết Chu, nhưng không nghĩ tới tranh của Khuyết Chu lại là tranh sao chép, ông ta cảm thấy vô cùng đau lòng, là người sáng lập cuộc thi họa sĩ mới này, nội bộ bọn họ đã quyết định hủy bỏ tư cách đạt hạng nhất cuộc thi họa sĩ mới của Khuyết Chu.
Hạt vừng nhỏ tức giận đến nói năng lắp bắp trong không gian hệ thống: "Cái tên yêu tinh này, cái quỷ gì đây? Người này... không đúng... yêu tinh này thật sự coi mình là củ tỏi thật à?!"
Nhưng Khuyết Chu lại không hề hoảng hốt chút nào. Trong thời gian sau khi Đỗ Phong đăng bài lên không quá mười phút, người cầm quyền của Triệu gia là Triệu Phất Xán dùng tài khoản cá nhân của mình đăng bài ủng hộ Khuyết Chu.
Bao gồm cả tài khoản chính thức của tập đoàn Triệu gia cũng chia sẻ bài viết của ông chủ nhà mình, còn có vợ của Triệu Phất Xán, bình thường cô ta thích chia sẻ một ít đồ ngọt mình làm lên trên mạng, có hơn mười vạn fan, cũng tính là một người lớn tuổi nổi tiếng trên mạng.
Lại qua chưa tới mười phút, thầy giáo và bạn học của Khuyết Chu điên cuông nhắn tin trong nhóm chat, cho dù mọi người có tài khoản xã giao không có một fan nào cũng bình luận ở dưới bài viết của đám người Triệu gia, thậm chí bọn họ không biết vì sao Đỗ Phong lại đột nhiên nhắm vào Khuyết Chu như vậy.
Bọn họ không thèm hỏi cô, vì bọn họ biết, loại sao chép tranh này Khuyết Chu cũng khinh thường làm.
Trước kia lúc đi học, rất nhiều bức tranh đều được Khuyết Chu vẽ trước mặt bọn họ, chẳng lẽ còn có thể sao chép trên lớp học sao?
Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều cư dân mạng không tin Khuyết Chu. Rất nhiều công ty đều đăng bài ủng hộ Đỗ Phong, so sánh với bên phía Khuyết Chu thì có vẻ lẻ loi hiu quạnh.
Khuyết Chu đang xem điện thoại di động, Nhan Trạch cũng ghé qua nhìn thử, anh vừa rửa chén xong, vì ăn quá no nên anh cảm giác như mình có thêm chút tự tin hơn khi áp sát gân cô.
"Cô đang xem gì vậy?" Trên tay anh còn hơi nước chưa khô hẳn, lúc tiến lại gần, bọt nước còn bắn lên trên má của Khuyết Chu.
Nhan Trạch nói xin lỗi, theo bản năng đưa ngón tay lên chạm vào má cô, xúc cảm mềm mại truyên đến khiến Khuyết Chu ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào mắt của Khuyết Chu, cô nói: "Vừa rồi đang nhìn di động, bây giờ đang nhìn anh.”
Anh hít sâu một hơi, trong mắt chỉ còn lại ánh mắt của Khuyết Chu.
Nhan Trạch nghe Khuyết Chu hỏi mình: "Tiểu Nhan Trạch, anh đã từng hôn người khác chưa?”
Hôn là có ý gì? Nhan Trạch không kịp phản ứng thì một giây sau, anh đã nghe thấy Khuyết Chu nhẹ giọng thở dài, nhưng hình như cũng không phải đang thở dài.
Trong lòng cực lực muốn khắc chế nhưng không được, anh bị kéo xuống, xúc cảm mềm mại từ đôi môi cô truyền đến trên môi anh, Nhan Trạch mở to hai mắt.
Khuyết Chu nói: "Tiểu Nhan Trạch, nhắm mắt lại."
Vậy mà anh thật sự nghe lời nhắm hai mắt lại, Khuyết Chu bảo nhắm mắt anh liền nhắm mắt, chính anh cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng cô không phải sư phụ của anh, mình cũng mới quen biết cô không bao lâu, nhưng thân thể anh lại rất thành thật dù trong lòng đều rối loạn thành một mớ bồng bông.
Khuyết Chu đỡ gáy anh làm nụ hôn này càng sâu hơn, dưới ánh đèn, cô nhắm hai mắt lại để che giấu đi sự hưng phấn trong đáy mắt.
Nhan Trạch có thể cảm nhận được cánh tay của Khuyết Chu đang run rẩy, lực trên tay cô càng ngày càng mạnh hơn, từng đốt ngón tay của cô luồn vào nhau, giống như muốn khảm bảo thạch vào trong thân thể anh, sau đó từng chút từng chút quấn lấy không buông.
Anh sắp không thể thở được thì Khuyết Chu mới buông tha, thảm trên sô pha hơi nhăn nhúm, lúc này Nhan Trạch mới phát hiện ra một chân mình đang đứng, chân còn lại quỳ trên sô pha, hai tay chống hai bên sô pha, vừa ngẩng đầu đã đối diện với một cái gương rất lớn.
Nhan Trạch vừa vặn có thể nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình trong gương, hai má ửng đỏ, đuôi mắt phiếm hồng, trong mắt như có ánh nước trong suốt. Đôi môi của anh rất đỏ vì vừa rồi bị Khuyết Chu nhẹ nhàng cắn lên đó, sự tê dại khi da thịt tiếp xúc khiến anh vừa nhớ tới thì toàn thân đã nổi lên một lớp da gà.
"Thích không?" Khuyết Chu hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn Nhan Trạch, nhưng Nhan Trạch lại tưởng như cô đang từ trên cao nhìn xuống mình, mà mình lại không cảm thấy bị mạo phạm.
Nhan Trạch gật đầu ấp úng nói: "Chúng ta... chúng ta... đây là..."
"Có muốn làm bạn trai tôi không?"
"Tôi..." Nhan Trạch có chút do dự, bởi vì thái độ của Khuyết Chu thoạt nhìn rất thờ ơ, anh không thể xác định Khuyết Chu có thật sự thích mình hay không?
Nhưng anh hiểu rõ, qua nụ hôn vừa rồi, anh đã xác định tình cảm của mình đối với Khuyết Chu, muốn phút giây nào cũng đều ở bên cạnh cô, chỉ có ở bên cô anh mới có thể cảm thấy làm chuyện gì cũng sẽ được tiếp thêm sức mạnh, làm chuyện gì cũng có thể thành công.
Khuyết Chu nhún vai: "Được rồi, tôi biết anh còn có điều băn khoăn. Tôi cũng hiểu, rốt cuộc cũng chỉ có tôi đơn phương tình nguyện thôi. Anh nghỉ ngơi sớm đi, qua ngày mai thì coi như giữa chúng ta không có chuyện gì xảy ra."
Dứt lời, Khuyết Chu đẩy bả vai Nhan Trạch ra, cô vừa đứng lên đã bị Nhan Trạch giữ chặt cổ tay, cũng không biết ai cho anh dũng khí, anh ôm lấy thắt lưng Khuyết Chu, sau đó cúi người hôn lên môi cô.
Anh học rất nhanh, học vẽ phù, học pháp quyết, học mở cửa địa phủ, kể cả kỹ xảo hôn môi vừa rồi của Khuyết Chu anh đều học được, nhưng cảm thấy có chút không quen lắm mà thôi.
Anh hôn một hồi lại cảm thấy mình sắp mất khống chế, vội chống trán mình lên trán cô: "Không phải chỉ mình em tình nguyện."
"Vậy thì là gì?" Khuyết Chu hỏi.
Nhan Trạch than thở: "Anh cảm thấy em chắn chắn biết anh muốn nói gì, em lợi hại như vậy mài”
Khuyết Chu cười: "Em cũng đâu thông minh như anh nghĩ, anh không nói sao em biết anh muốn nói gì, em cũng không phải con giun trong bụng anh."
Rõ ràng cô biết, ánh mắt của cô đang nói 'Chuyện gì em cũng biết, nhưng em muốn tự anh nói ra khỏi miệng hơn.
Nhan Trạch khẽ cắn môi, nói ra suy nghĩ trong lòng mình cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng mở miệng: "Anh cảm thấy em rất lợi hại, cũng rất xinh đẹp, còn biết mình rất nông cạn, sư phụ cũng thường nói anh như vậy, nói anh không thể nhìn vào vẻ bên ngoài mà phải nhìn nội tâm người đó, có nhiều yêu tinh cũng có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng nội tâm lại cực kỳ đen tối. Đối với anh mà nói, em không chỉ xinh đẹp mà nội tâm của em còn xinh đẹp hơn vẻ ngoài, anh không biết cảm giác mình đối với em là gì, nhưng mỗi lần làm chuyện gì anh đều nghĩ đến em, cùng em ăn cơm, cùng em vẽ tranh anh đều cảm thấy rất vui vẻ, thấy Đỗ Phong chèn ép em thì anh lại rất tức giận, loại tức giận này không phải vì Đỗ Phong, mà là vì em.”
"Khuyết Chu, sư phụ anh từng nói, ông không có cách nào chăm sóc anh cả đời, còn tính trước cho anh một quẻ, nói về sau anh làm bạn với một người rất lợi hại cả đời, mặc kệ người đó có phải là em hay không, đều phải là em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận