Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 175: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (41)

Chương 175: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (41)Chương 175: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (41)
Anh nói hai chữ xem như' không thỏa mãn được sự tò mò của mọi người.
Hai người Nhan Trạch và Khuyết Chu giống như bổ sung cho nhau một cách cực kỳ hoàn mỹ, một người bề ngoài lạnh lùng nhưng trên thực tế cực kỳ ngây thơ ngoài ý muốn, người kia thoạt nhìn rất dễ ở chung, khóe miệng luôn treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng trên thực tế cô giống như tu vi của cô, thần bí khó lường làm người ta không thể đoán ra tâm trạng của mình.
Ngay khi mọi người muốn hỏi thêm vài câu, điện thoại trong cục bỗng nhiên vang lên, trên mặt mọi người còn mang nụ cười tò mò lập tức nghiêm túc lại. Cúp điện thoại, anh ta lập tức với lấy quần áo đặc chế bên cạnh mình, vừa mặt vừa nói: "Lập tức đến trợ giúp Khuyết Chu, bọn họ đang ở đại lộ phía Tây, bị hơn hai mươi con yêu tỉnh tập kích, xung quanh có rất nhiều dân thường, mọi người nhanh lên!"
Nhan Trạch lập tức trừng to mắt.
"Tiểu đạo trưởng, anh có thể dùng bùa truyền tống đưa tôi... tiểu đạo trưởng đâu?!" Đội viên nhìn trái phải, vừa rồi rõ ràng còn đứng ở chỗ này mà.
Một đội viên bên cạnh kéo anh ta ra ngoài: "Tiểu đạo trưởng nghe thấy đại mỹ nữ Khuyết Chu liền mất bình tĩnh, nhất định đã sớm đi trước rồi, chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn dùng máy truyền tống đi thì hơn."
*xx*%
Đại lộ phía Tây...
Bên tai đều là tiếng nổ mạnh, Khuyết Chu cầm lấy cây roi dài màu đen của mình, cả người tựa vào ghế lái phụ nhìn hơn hai mươi con yêu tinh vây quanh xe của bọn họ nhưng không cách nào tới gần chiếc xe được.
Đội trưởng cầm tay lái từ sợ hãi đến bình tĩnh, sau đó thậm chí còn cảm thấy nội tâm cực sảng khoái.
Khuyết Chu nghiêng đầu đôi mày khẽ nhướng lên: "Chỉ chút tu vi kém cỏi như vậy của các người mà dám đến đây bắt cóc ba mẹ tôi sao?" Những tiểu yêu kia ít nhiều đều bị thương, nhưng Khuyết Chu chỉ cần ngồi yên ở trong xe, còn cây roi dài trên tay cô như có ý thức của mình, chỉ cân bọn chúng tới gần, nó có thể quất lên người bọn chúng, trông cực kỳ quỷ dị.
Khí đen trên cây roi dài là thứ bọn họ chưa từng thấy qua, không phải yêu khí cũng không phải linh khí, lại càng không phải quỷ khí, so với những thứ kia càng thêm sắc bén khủng bố hơn, làm cho bọn chúng cảm thấy kinh hãi.
So với những yêu tinh này, Khuyết Chu cảm thấy việc giải thích với ba mẹ nguyên chủ việc mình tại sao có bản lĩnh lớn như vậy càng thêm khó khăn hơn.
Cô không cần quay đầu chỉ nhìn kính chiếu hậu cũng đã thấy ba mẹ ngồi phía sau nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nhưng khi Khuyết Chu đặt tay lên nắm cửa chuẩn bị xuống xe, ba Khuyết lại nhanh chóng kéo cô lại: "Đừng xuống, bọn chúng rất đông."
Khuyết Chu hơi thở phào nhẹ nhõm: "Không sao đâu ba, con có thể giải quyết."
"Con..." Ba Khuyết muốn nói lại thôi.
Khuyết Chu đang mỉm cười với bọn họ và Khuyết Chu ngồi trên xe với vẻ mặt lạnh như băng trước đó như hai người hoàn toàn khác nhau: "Đợi hai người an toàn, con nhất định sẽ giải thích với hai người tại sao con lại trở nên lợi hại như vậy, được không?”
Khuôn mặt kia vẫn ngoan ngoãn như trước.
Ngay khi ba Khuyết do dự, Khuyết Chu đã mở cửa xe nhẹ nhàng nhảy xuống xe. Ông chỉ có thể hoảng sợ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặc kệ trong lòng vẫn còn nghi ngờ, lo lắng nói: "Tiểu Chu, con hãy chú ý an toàn đấy! Ba mẹ rất lo lắng cho con."
"Vâng, con nhất định sẽ chú ý an toàn. Đội trưởng, phiền anh và đội viên bảo vệ cho ba mẹ tôi thật tốt."
Từ lúc đầu Khuyết Chu còn không được tự nhiên khi đối mặt với ba mẹ của nguyên chủ, nhưng bây giờ đã có thể tự nhiên nói ra ba chữ 'ba mẹ tôi' khiến hạt vừng nhỏ cảm thấy đại lão đã tiến bộ hơn rất nhiều, cũng giống như nội tâm đại lão cũng trở nên dịu dànghơn. -
Ánh mắt Khuyết Chu rơi trên mái tóc đã ngả thành màu trắng của hai người.
Ngoại trừ tình cảm của cá nhân nguyên chủ ra, cũng có thêm một chút tình cảm của cô ở trong đó, đã từ lâu Khuyết Chu không cảm nhận được loại lo lắng phát ra từ nội tâm này.
Sự ràng buộc của con người là điều mà Thần không bao giờ có được.
Cô xoay người, ánh mắt lạnh đi trong nháy mắt, đối mặt với một đám yêu tinh này, Khuyết Chu không có chút sợ hãi nào: "Hạt vừng nhỏ, xung quanh ngoại trừ những yêu tinh này ra, còn có cái gì khác không?”
Hạt vừng nhỏ lập tức giơ đuôi trả lời: "Không có!"
"Được, mi giúp ta tìm xem gần đây có nhân loại nào chưa kịp rời đi không? Nếu có thì nói với ta một tiếng."
"Được!"
Giờ phút này, hạt vừng nhỏ có cảm giác như mình là lính trinh sát, trước kia nó chỉ muốn làm cá muối, nhưng bây giờ nó phát hiện ra chiến đấu cùng đại lão làm cho nó càng vui vẻ hơn, mặc dù nó chỉ giúp một việc rất nhỏ thôi cũng khiến nó vui vẻ cả một ngày.
Cây roi dài trong tay Khuyết Chu quấn quanh cánh tay của cô, cánh tay trắng nõn trong áo sơ mi và quần âu được cắt may khéo léo khiến cô càng thêm đẹp mắt hơn.
Tóc dài được xõa tung sau đầu giày da giãm trên mặt đất phát ra tiếng cộp cộp, cả người cô nhìn cấm dục lại mang theo cảm giác thần bí điên cuồng.
Cô bước lên hai bước, đám yêu tỉnh kia lại lùi về phía sau hai bước, xung quanh là một mảnh hỗn độn, nhưng nhân loại không có ai bị tổn hại gì.
Mặc dù yêu lực của đám yêu tỉnh này rất thấp, nhưng bọn chúng rất đông, nhiều yêu lực như vậy cộng lại cũng không thể tổn hại Khuyết Chu dù chỉ một chút.
Loại áp bách khủng bố và lực lượng áp đảo tuyệt đối này không phân cao thấp với chủ tử của bọn chúng, thế nên bọn chúng muốn nói chút lời uy hiếp cũng không thể nói nên lời.
Kế tiếp là Khuyết Chu đơn phương nghiền ép, roi của cô giống như sương khói quấn quanh người mình, còn đám yêu tinh kia như phù du trong sương khói, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào sẽ bị roi dài quất một cái tạo ra một vết thương chí mạng.
Nàng xuyên qua những tiểu yêu này, ánh sáng trên đỉnh đầu xuyên qua tầng mây, từng chùm từng chùm chiếu vào trong cao ốc cao vút trong mây, ánh sáng phản chiếu trên cửa kính thủy tinh giống như ánh đèn trên sân khấu, ở nơi hỗn độn trên mặt đất này, cô như hoa hồng đang nhảy múa, nở ra màu sắc rực rỡ nhất, sợi tóc theo động tác chuyển động của cô mà tung bay trong không trung làm cho người ta vừa liếc mắt nhìn đã không thể nào quên được.
Cô thu tất cả yêu tinh này vào túi trữ vật của mình, lòng bàn tay cô ngưng tụ ra linh khí, mây đen trên đỉnh đầu lần nữa ùn ùn kéo đến.
Lần này hạt vừng nhỏ thấy rõ hận ý trong mắt đại lão, cô không ngẩng đầu chỉ thản nhiên mở miệng: "Khuyên mi không nên ngăn cản ta, chuyện ta muốn làm thì mi cũng không ngăn được, nếu mi muốn yên ổn làm thiên đạo thì không nên đối nghịch với bản tôn."
Linh khí trong lòng bàn tay cô tràn ra ngoài, bắt đầu tu sửa đường phố và phương tiện bị hư hại xung quanh nơi này.
Mây đen trên đỉnh đầu cũng chỉ tụ tập lại một lúc, tiếng sấm nức nở giữa đám mây như là đang lên án cái gì đó, cũng dường như đang nói gì đó với đại lão vậy.
Khuyết Chu cười nhạo: "Mi cảm thấy ta sẽ sợ vài thứ kia sao? Lúc trước là ta cho bọn họ mặt mũi, bởi vì bản tôn căn bản không thèm để bọn họ ở trong lòng."
Cô ngửa đầu trong mắt là khí thế dời núi lấp biển.
Đám mây đen dần tản đi, đột nhiên phía sau có một lực rất lớn đánh tới, sau đó Khuyết Chu rơi vào một cái ôm, trên đỉnh đầu của cô truyền ra tiếng rên rỉ.
Trên áo sơ mi trắng nhỏ hai giọt máu, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một gốc hoa lan cắm vào ngực Nhan Trạch, cách đó không xa còn có một hoa lan yêu đứng đó.
Cả người Khuyết Chu như cứng lại, cô lập tức đỡ lấy Nhan Trạch, khí thế cường đại giống như lốc xoáy quét về phía hoa lan yêu kia.
Cô vươn tay, sau đó thu lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của hoa lan yêu.
"Khuyết Chu, cô đừng xúc động!!! Hắn là thư ký bên người của Đỗ Phong, giữ lại hắn còn có tác dụng!"
Khuyết Chu lạnh lùng nhìn về phía đội trưởng: "Để làm gì? Đi tìm chết là tác dụng lớn nhất của hắn."
Cô không chút do dự, lòng bàn tay nắm chặt, khí đen tản đi, ngay cả cặn bã cũng không còn.
"Dám động đến người của tôi, tôi đây cho hắn tan thành mây khói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận