Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 207: Thần nữ núi tuyết (27)

Chương 207: Thần nữ núi tuyết (27)Chương 207: Thần nữ núi tuyết (27)
Sự thật chứng minh, có đôi khi trên thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy đấy!
Khi cô ấy dán sát người vách tường, nhìn ông chủ nhà mình thường nói năng thận trọng, lúc trước mình muốn trêu chọc nói mình vẫn có chút thích ông chủ nhưng anh lại không biểu lộ ra cảm xúc gì, bây giờ lại dùng một loại ánh mắt mà cô ấy chưa từng thấy qua nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình này.
Lin biết ngay, mối tình thâm mến này xem như thất bại.
Ánh mắt lưu luyến của Liêu Tầm giống như là kẹo bông gòn quấn ở trong không khí, mỗi một ánh mắt đều vây quanh thân thể của Khuyết Chu.
Cô ấy nghe thấy Liêu Tầm hạ giọng nói: "Anh đã đi tìm em rất lâu."
Lại nghe thấy Khuyết Chu cười khẽ: "Em biết, cho nên em mới đến đây tìm anh."
Con người Lin bình thường rất thích cắn CP, trong lòng có chút khổ sở của cô ấy bị bâu không khí cực kỳ mập mờ này của hai người hòa tan ngay lập tức.
Sau đó cô ấy lại cảm thấy mình cắn CP này cũng không tệ???
Lin thấy mình như bị điên vậy!
Sau khi Liêu Tâm nói ra những lời kia, người đàn ông trước mặt vốn còn thể hiện ra sắc mặt không biết hối cải đã trắng bệch trong nháy mắt.
Ánh mắt người xung quanh nhìn đến đây còn nhiều hơn vừa rồi, nhưng anh ta cảm thấy mình không làm gì sai.
"Lời này của anh nói không khỏi quá nhục nhã người khác rồi, hơn nữa anh cùng cái cô thư ký kia của anh thì tốt rồi, bây giờ còn thêm màn anh hùng đến cứu mỹ nhân này nữa?”
"Phân có thể ăn nhưng lời không thể nói lung tung, tôi và Lin là đối tác hợp tác nhiều năm cũng là bạn tốt, ngoài ra không có bất cứ quan hệ gì, anh bịa đặt thì phải có chứng cứ, cho dù tôi và cô ấy có quan hệ gì thì cũng không phải là lý do để anh quấy rầy cô ấy." Liêu Tâm cau mày, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, đáy mắt của anh càng tối đi, tức giận trong mắt anh làm cho người đàn ông trước mắt sinh ra cảm xúc e sợ.
Thậm chí không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước.
Anh ta mặt mày tái nhợt giải thích: "Tôi không nói gì cả, vừa rồi chỉ muốn uống với cô ta một ly mà thôi."
"Cái gì mà uống một ly, đây là tiệc rượu chứ không phải mở tiệc xem mắt. Tôi là một thư ký, anh muốn uống cái gì với tôi? Tôi nói tôi không thể uống rượu, nếu anh muốn hợp tác thì chờ ông chủ của tôi trở lại rồi nói tiếp, vậy mà anh ở đây nói trắng thành đen, vừa rồi còn nói tôi giả vờ thanh cao, không biết đã bò lên giường của ông chủ biết bao nhiêu lần rồi! Cười chết đi được, anh ở dưới giường ông chủ của tôi nên mới nhìn thấy chuyện đó à?"
Lin tức giận chửi ầm lên.
Vừa rồi trong lòng cô ấy rất khó chịu, người đàn ông này nhìn rất cường tráng, suýt nữa đã muốn bóp nát cổ tay của cô ấy. Cô ấy cúi đầu nhìn cổ tay của mình, mẹ nói Sau này nhất định phải ăn nhiều một chút mới được!
Lin lại nhìn Khuyết Chu với vẻ mặt cảm kích, ánh mắt nhìn Khuyết Chu như nhìn một anh hùng: "Nếu không có chị đẹp trước mắt này bắt lấy tay anh, chỉ sợ không biết anh còn muốn làm thêm chuyện gì với tôi nữa."
Khuyết Chu không muốn nhiều lời vô nghĩa, cô cau mày nói với bảo vệ vừa chạy tới: "Đưa người đi!"
Người nọ còn ở bên kia giấy giụa, nói Khuyết Chu không có quyền đuổi anh ta đi.
Anh ta trừng mắt nhìn Khuyết Chu: "Tôi biết ông chủ của nơi này, gọi ông chủ của các người ra đây."
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng: "Sao tôi không biết ba của tôi quen anh từ khi nào nhỉ? Nơi mở tiệc rượu này là của ba tôi, tôi hẳn là người có quyền quyết định chứ? Mau đưa người đi, đừng làm ảnh hưởng đến khách quý khác."
Dứt lời, cô nhìn xung quanh một vòng, tự nhiên hào phóng nói: 'Hôm nay thật xin lỗi quý vị, buổi tiệc rượu hôm nay tôi mời." Mọi người có chút kinh ngạc.
Cô gái nhỏ này nhìn trẻ như vậy lại là con gái của ông chủ nơi này.
Quán rượu này đúng là mới mở mấy năm gần đây, nghe nói ông chủ này ngay lúc mới lập nghiệp là mở quán ăn sáng, sau đó quy mô càng làm càng lớn, từ ông chủ quán mì dần dần bắt đầu đổi thành quán rượu. Hoàn cảnh nơi này cực đẹp, mì lại được làm rất ngon, toàn bộ đều là mì Trung Quốc, hơn nữa đồ ăn khác cũng rất ngon, ông chủ cũng vì muốn làm đồ ăn ngon hơn nên đã đi học tập khắp nơi một thời gian rất dài.
Đám đông nhanh chóng giải tán, cuối cùng Liêu Tâm mới có cơ hội nói chuyện với Khuyết Chu.
Anh không thể chờ đợi được nữa, vội kéo người đi ra ngoài cửa.
Khuyết Chu cũng cười để tùy ý anh kéo mình đi.
Ngoài cửa gió mát, cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, Khuyết Chu đã bị Liêu Tâm gắt gao ôm vào trong ngực.
Giọng nói của anh đều run rẩy: "Thật sự là em sao?"
Khuyết Chu nói không phải: "Em là ảo giác của anh."
Nhưng người trong lòng có nhiệt độ cơ thể, anh biết Khuyết Chu luôn thích đùa giỡn như vậy, sau đó cười nói: "Anh biết là em, em đã trở lại, sao em không đi tìm anh?"
"Mấy năm gần đây em có rất nhiều chuyện phải làm, mà anh cũng vậy. Năm nay em vừa mới tốt nghiệp, sau kỳ nghỉ hè còn phải học tiến sĩ, tới tìm anh làm gì? Em còn muốn được người ta kêu em là 'người giàu có nữa đó."
"Nhưng em đã nói sẽ đến tìm anh mà? Em bảo anh chờ em tới tìm anh, nhưng một lần chờ lại chờ đến năm năm."
Giọng nói của Liêu Tâm mang theo chút uất ức, trên tay anh vẫn còn muốn dùng sức, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn khắc chế lại, sợ làm Khuyết Chu đau.
Khuyết Chu ngửa đầu hơi nghiêng đầu tựa gò má lên trên vai anh. Thời gian năm năm làm cho khuôn mặt của cô trở nên trưởng thành hơn.
Liêu Tâm mới phát hiện khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức nào.
Toàn bộ hơi thở của cô đều hòa vào trong hơi thở của anh.
Ngón tay cô giơ lên vẽ một vòng tròn trên cổ Liêu Tầm, sau đó mềm giọng hỏi: "Rất nhớ em sao?”
"Ừm... rất nhớ."
Cây cối xung quanh chặn người lui tới, nơi này không có đèn, chỉ cần có người tình cờ liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra người đàn ông đang ôm lấy vòng eo của người phụ nữ càng lúc càng chặt hơn.
Cô cười khẽ: "Em còn tưởng rằng nhiều năm như vậy trôi qua, Liêu tổng đã có người mới, dù gì năm đó chúng ta đều chưa xác định quan hệ, sao anh lại ngoan như thế? Hửm? Em bảo anh chờ em thì anh cứ ngoan ngoãn chờ em như vậy sao?!"
Trong thân thể Liêu Tâm hình như có một mồi lửa đang cháy.
Đầu ngón tay của cô giống như công cụ hành hình, mà giờ phút này anh chính là phạm nhân chuyên môn bị Khuyết Chu thiêu đốt.
Liêu Tâm khàn giọng giải thích: "Anh và Lin không có gì cả, thật sự không có gì, không tin em có thể đi hỏi cô ấy."
"A, hình như tra nam đều thích nói những lời này!"
"Làm thế nào em mới có thể tin tưởng anh?!" Liêu Tâm có chút nóng nảy, tay kia của anh giữ chặt cổ tay Khuyết Chu để cô tới gân mình hơn vài phần.
Hai người đã dán cùng một chỗ, nhiệt độ cách một lớp quần áo đều có thể truyền cho nhau.
Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đầu ngón tay của Khuyết Chu đang tác oai tác quái trên yết hầu của anh.
Cô vẫn to gan lớn mật như mọi khi.
Khuyết Chu cười nói: "Người ngoài đều nói, Liêu tổng rất bất cận nhân tình, không chỉ có như thế, còn cực kỳ bình tĩnh lạnh lùng, sao bây giờ em nhìn lại không thấy như vậy chứ?"
"Bởi vì em là em, người khác là người khác."
"Liêu tổng đang thổ lộ với em sao?" Khuyết Chu nhướng mày.
Liêu Tâm vẫn cho rằng mình rất kiêu ngạo, rất cứng rắn.
Mặc dù ba ruột của anh làm cho anh một chén mì, rõ ràng ăn rất ngon, nhưng anh vẫn mạnh miệng nói nó rất bình thường, khuyên ông ta lần sau nên làm ngon hơn.
Nhưng anh cũng rất hiểu rõ Khuyết Chu, giữa anh và cô, anh không cho phép mình mạnh miệng.
Tối thiểu không cho phép ngay lúc gặp lại nhau sau năm năm, thật vất vả gặp lại nhưng anh lại mạnh miệng được.
Vì thế anh gật đầu: 'Mấy năm nay anh luôn nằm mơ thấy em, mơ thấy em dẫn anh đi ném tuyết ở trên núi Tuyết, anh không chỉ một lần hỏi em cùng một vấn đề, em cũng đều cho anh cùng một đáp án."
"Đáp án gì?" Khuyết Chu hỏi.
Anh nói: "Anh nói anh thích em, em có thể làm vợ anh không? Em nói, em đồng ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận