Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 263: Làm mèo của anh (8)
Khuyết Chu kể xong câu chuyện, lại dùng linh khí tu bổ một phần tổn thương cho vợ của Thánh Úy.
Thánh Úy đã hoàn toàn xem Khuyết Chu như người một nhà, ông tuyên bố với bên ngoài là mình 57 tuổi, nhưng thật ra ông đã 1157 tuổi, cũng bằng tuổi với vợ của mình, bản thể đều là gấu nâu.
Rất khó tưởng tượng bác sĩ nho nhã như vậy lại là gấu nâu, ngay cả Thánh phu nhân cũng là một bộ dáng yếu ớt, hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ gấu nâu này.
Khuyết Chu nói kế hoạch của mình cho Thánh Úy, bảo ông dùng người của mình liên lạc với Lý Diên Thừa.
Ba mẹ của Lý Diên Thừa cũng bị rừng rậm Yêu Tinh đuổi ra, hơn nữa kết cục cũng không phải rất tốt, song phương gọi video, Lý Diên Thừa đồng ý gia nhập tiểu đội này, chỉ là bây giờ anh ta còn đang ở nơi khác, không có cách nào lập tức trở về được.
Anh ta là một con xà yêu, là yêu nhỏ tuổi nhất trong số ba đại yêu mà Khuyết Chu tìm. Anh ta đã 829 tuổi, bên ngoài thì nói mình là 29 tuổi.
Cô bé cuối cùng, cũng là đại yêu khó hợp tác nhất.
Khuyết Chu đi đến cô nhi viện chuẩn bị nhận nuôi cô bé nhưng lại bị Ngọc Điệp liếc mắt một cái đã nhìn ra thân phận yêu tinh của Khuyết Chu.
So với hai người trước đó, Khuyết Chu dùng phương thức lễ phép kéo người vào đội của mình, nhưng đối với Ngọc Điệp, cô quyết định đánh với cô bé một trận.
Đương nhiên, là Ngọc Điệp đơn phương bị Khuyết Chu hành hung.
Ngọc Điệp là một con yêu tinh bướm.
Tính cách của cô bé này có chút vặn vẹo.
Ba gia đình trước đó nhận nuôi cô bé đều đã mang bệnh trên người, nhưng vẫn chưa bị phát hiện, rất nhiều sinh bệnh nhân sau khi phát hiện mình sinh bệnh thì tính cách cũng trở nên táo bạo hơn.
Ngọc Điệp hưởng thụ cảm giác chăm sóc người khác khi người đó cần, nhưng khi con người không đánh thì mắng mình, Ngọc Điệp sẽ nhốt những người này lại, dùng phương thức của mình 'trị liệu" cho bọn họ.
Để cho những con người kia lâm vào trong mộng cảnh, cuối cùng chết ở bên trong.
Mà lúc Khuyết Chu đối chiến với cô bé, cũng rơi vào mộng cảnh do Ngọc Điệp tạo ra.
Đáng tiếc, muốn tạo ra mộng cảnh cũng cần phải có dục vọng và kinh nghiệm của bản thân, nhưng khi Ngọc Điệp muốn tìm hiểu dục vọng của Khuyết Chu là gì, lại phát hiện trong mộng cảnh của cô đều là một màu đen kịt.
Không nhìn thấy gì cả, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Ngọc Điệp vốn còn cười hì hì trong nháy mắt trở nên hoảng sợ.
Thân thể của cô bé như bị cái gì đó khống chế quấn quanh, khi cô bé phục hồi tinh thần, trên cổ của mình đã có thêm một thanh kiếm lạnh như băng.
Đó là lần đầu tiên Ngọc Điệp cảm giác được sự áp bách.
"Cô... rốt cuộc cô..."
"Đừng hỏi tôi là ai, bây giờ cô đã mất tư cách đàm phán với tôi, cô đã thất bại, sau này phải nghe lời tôi."
Mặc dù Ngọc Điệp đã 988 tuổi, nhưng tính cách của cô ta vẫn như một đứa trẻ.
Mặc dù có chút vặn vẹo, nhưng nội tâm lại là người ngây thơ nhất.
Ít nhiều cũng có chút không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với Khuyết Chu, hơn nữa trong ánh mắt nhìn Khuyết Chu mang theo chút sùng bái.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp được một yêu lợi hại như vậy trong suốt những năm tháng làm yêu của mình.
Tiểu đội bốn người tập hợp đông đủ, Khuyết Chu ở lại nhà Thánh Úy.
Mà giờ phút này, trong rừng rậm Yêu Tỉnh. Tử Ương quỳ gối trước mặt cha của mình.
Cô ta rũ mắt, khóe mắt rưng rưng, khó hiểu lại nhục nhã nói: "Cha, Khuyết Chu đã thoát ra ngoài rồi, tại sao cha vẫn phải trừng phạt con như vậy?"
Cửa sổ trong viện được mở ra toàn bộ, người hầu trong viện này đều nhìn thấy tất cả, cô ta là đại tiểu thư của Hồ tộc nhưng lại để mặt mũi mất hết sạch sẽ.
Tử Do phất tay áo hừ lạnh một tiếng: một số việc cha không nói với con, cho rằng con biết chừng mực, nhưng hiện tại xem ra, con là một người không biết chừng mực."
"Cha không nói làm sao con biết được!"
Tử Do hít sâu một hơi, nhìn mặt con gái của mình, ông ta bắt đầu cảm thấy có phải vì bình thường mình quá cưng chiều con gái nên mới làm cho nó vô pháp vô thiên như vậy hay không? Bây giờ còn dám ở đây tranh luận với mình?
Ông ta hạ giọng, mở miệng nói: "Chẳng lẽ gần đây con không phát hiện ra, linh khí ở trong rừng rậm đang ngày một ít đi sao?"
Tử Ương sửng sốt, lập tức bấm quyết vận chuyển linh khí trong thân thể mình, lúc này mới phát hiện, linh khí xung quanh vốn nồng đậm, chỉ cần mình vận chuyển một chút là có thể lưu trữ trong thân thể, mà hiện tại, rõ ràng linh khí trở nên mỏng manh, chỉ bơi qua kinh mạch của mình một chút, rất nhanh biến mất không thấy tăm hơi.
Cô ta mê mang ngẩng đầu nhìn Tử Do: "Cha, đây... chuyện này là sao vậy?"
"Trước kia cha đã nói với con đừng bắt nạt Khuyết Chu quá đáng, nó cũng là yêu tỉnh của rừng rậm Yêu Tinh chúng ta, trước kia cha đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ Khuyết Chu bị con ép đến mức phải rời khỏi rừng rậm Yêu Tinh làm bộ tộc của chúng ta dần yếu đi, sau đó sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!"
Tử Do chỉ trích khiến Tử Ương càng có chút khó hiểu.
Cô ta bắt nạt Khuyết Chu và sự hưng suy của Hồ tộc có liên quan gì đến nhau?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Hai người đồng loạt nhìn lại, Tân Dĩ Nam mặc trường bào từ cửa hông đi vào, hắn cau mày, chỉ thản nhiên quét mắt nhìn Tử Ương một cái, trực tiếp xem nhẹ vẻ vui mừng trên mặt của cô ta, dùng hai tay ôm quyền hành lễ: "Chú, con đã tìm được Khuyết Chu nhưng lại để cô ta chạy thoát, dường như cô ta đã thức tỉnh năng lực, con nghi ngờ nên phái người đi theo trước, sau đó mới trở về báo cáo tình huống cho chú."
Tử Do gật đầu: "Được, con làm việc thì chú rất yên tâm, thân phận của con ở thế giới con người có ổn không?"
"Vâng, rất tốt ạ, con trở thành minh tỉnh nên được có được rất nhiều loại tín ngưỡng từ con người, cũng trợ giúp cho tu vi của mình, nếu như phương pháp cuối cùng có thể thực hiện được, vậy mọi người ở trong rừng rậm Yêu Tinh cũng không cần sợ đầu sợ đuôi nữa.
Lời nói của hai người làm cho Tử Ương như lọt vào trong sương mù.
Cô ta nhìn Tử Do, sau đó lại nhìn Tân Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, rốt cuộc hai người đang nói cái gì vậy? Sao em không hiểu gì hết vậy?"
Tần Dĩ Nam nhẫn nhịn sự chán ghét của mình với Tử Ương, kiên nhẫn mở miệng: "Nói đơn giản, nguồn gốc linh khí của toàn bộ rừng rậm Yêu Tinh đều ở trên người Khuyết Chu, hiện tại Khuyết Chu rời đi, việc tu luyện của chúng ta cũng bị dán đoạn vì không có linh khí, cũng không thể duy trì kết giới của rừng rậm Yêu Tinh. Cho nên chúng ta nhất định phải bắt được Khuyết Chu về, mà hiện tại anh ở thế giới con người, không cần linh khí cũng có thể tăng tu vi, bây giờ đang ở giai đoạn thử nghiệm."
Mặc dù giải thích như vậy rồi nhưng Tử Ương vẫn như nghe không hiểu.
Tần Dĩ Nam nhẫn nhịn không trợn trắng mắt.
Sao kiếp trước hắn không nhìn ra được người phụ nữ này lại ngu xuẩn như vậy chứ?
Thậm chí đời trước hắn còn cảm thấy cô ta ngây thơ đáng yêu?
So với Tiểu Chu, cô ta kém xa vạn dặm.
Tử Do không muốn nhìn đứa con gái chỉ biết gây họa cho mình này nữa.
Ông ta khoát tay: "Dĩ Nam làm rất tốt, vậy con tiếp tục dò xét ở thế giới con người đi, trước mắt chú không thể rời khỏi rừng rậm được, có tin tức gì thì nhớ nói với chú, bắt được Khuyết Chu thì ngay lập tức đưa người về."
"Vâng."
Trong mắt Tần Dĩ Nam hiện lên một tia u ám.
Hắn tìm Khuyết Chu mấy ngày nhưng không tìm được chút khí tức nào của cô.
Ngay lúc này, ở một quốc gia nào đó ở Nam bán cầu.
Cư Hoài ngồi trên sô pha, trước mắt xa hoa trụy lạc, người xung quanh say sưa, trong tay anh cầm một ly rượu nhẹ nhàng lay động, một người phụ nữ muốn bám vào thân thể của anh đã bị ánh mắt lạnh như băng của anh dọa, lập tức cách xa anh ba mét.
Anh lấy điện thoại ra, thấy một tin nhắn chưa đọc.
Nhấn vào xem: [Tôi, đi. ]
Tôi đi là sao?
Anh nhíu mày.
Trước khi đi, Cư Hoài đã lắp một cái camera trong nhà.
Khi anh mở camera, nhìn thấy dì giúp việc đứng bất động trong phòng khách với một tư thế kỳ quái, lập tức nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận