Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 284: Làm mèo của anh (29)
Làn khói trong không khí biến mất, đối tác bàn chuyện làm ăn với Cư Hoài cũng chạy tới.
Bên trong văn phòng đều lộn xộn, ông chủ kia có chút mơ màng, vừa rồi bọn họ cũng nghe thấy âm thanh đó, nhưng tòa nhà này có hệ thống bảo vệ vô cùng tốt, ai lại lớn gan đến mức vào bên trong văn phòng công ty của Cư Hoài phá hỏng toàn bộ?
Nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng trợ lý cũng chạy tới, lúc nhìn thấy văn phòng hỗn loạn và khuôn mặt lạnh lùng của Cư Hoài, Tử Tức liền biết xong đời rồi.
Anh ta kiên trì mở miệng: "Vừa rồi thấy hệ thống an ninh bị xâm nhập, nhưng chúng tôi không tra ra nguồn gốc xâm nhập là gì?"
"Không cần tra, tôi biết là ai.' Giọng Cư Hoài lạnh như dao: "Dự án bất động sản bỏ qua một bên, chuẩn bị khai phá dự án mới."
"Hả?" Tử Tức có chút mơ hồ.
Cư Hoài hít sâu một hơi, từ trước đến nay anh luôn che giấu cảm xúc của mình, mặc dù có tức giận hơn nữa cũng không hiện lên trên mặt, nhưng lần này, trên mặt anh lộ rõ vẻ tức giận cực kỳ rõ ràng, giống như một giây nữa sẽ không khắc chế được mà bùng nổ.
Giọng nói của anh có chút run rẩy: "Tôi nói, khai phá hạng mục mới, lần trước cái trấn nhỏ mà tôi đến không phải rất nghèo sao? Đến đó khai phá làm thành địa điểm du lịch, khai phá rừng rậm phía sau trấn nhỏ đó, còn có cái tên Tân Dĩ Nam kia, về sau nếu còn để cho tôi nhìn thấy hắn xuất hiện trong giới giải trí, tôi sẽ sa thải cậu."
Bả vai Tử Tức run lên.
Vừa rồi lúc Cư Hoài nói chuyện, anh ta nhìn vào bên trong một chút, dựa theo trình độ coi Khuyết Chu như bảo bối của lão đại mà nói, văn phòng xảy ra chuyện lớn như vậy, lão đại nhất định sẽ ôm Khuyết Chu vào trong ngực, không ôm vào trong ngực chỉ có một khả năng... Khuyết Chu đã bị bắt đi.
Nghĩ tới đây, Tử Tức hít sâu một hơi, tim cũng vọt lên cổ họng. Trách không được lão đại lại có trạng thái này, lão đại không tức giận chửi ầm lên với anh ta đã không tệ rồi.
Anh ta căn bản không quan tâm ông chủ kia vẫn đang mơ màng ở bên cạnh, quay đầu đã bắt tay vào dự án mới mà Cư Hoài nói.
Mệnh lệnh là lúc buổi sáng, lúc chạng vạng anh ta đã giao phương án cho Cư Hoài.
"Lão đại, hình như rừng rậm này thuộc sở hữu của Hoa Hạ, chúng ta muốn lấy được quyền khai phá chỉ sợ còn có chút gian nan."
Vừa dứt lời, anh ta cảm nhận được ánh mắt của Cư Hoài quét qua, lạnh như băng lại hàm chứa sự tức giận vô tận, nhưng cơn tức giận kia được anh khắc chế lại, chỉ chờ có cơ hội thích hợp sẽ được bộc phát.
Cư Hoài nhìn chằm chằm máy tính, trên máy tính toàn bộ đều là tin tức mã hóa.
Sau khi Khuyết Chu bị Tân Dĩ Nam mang đi, anh đang tìm tung tích của Tần Dĩ Nam.
Nhưng dù sao Tần Dĩ Nam cũng là yêu, hắn có yêu thuật, yêu thuật che dấu hành tung của hắn khiến Cư Hoài không có chỗ xuống tay.
Cư Hoài thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Có chút gian nan thì tìm cách phá giải đi."
"Tôi biết, nhưng lão đại, nếu Khuyết Chu tiểu thư là yêu, vậy người có thể mang Khuyết Chu tiểu thư đi có phải cũng là yêu không?"
Cư Hoài ừ một tiếng, trong mắt hiện lên tia u ám.
Trong lòng Tử Tức căng thẳng, quen biết Cư Hoài bao nhiêu năm nay, trên người anh ta cũng có vài vết sẹo do đạn bắn, nhưng dù sao kẻ dịch cũng là người, nhưng đây là lần đầu tiên kẻ địch của bọn họ là yêu, làm cho Tử Tức cũng cảm thấy có chút hưng phấn.
Chợt, đôi mắt Cư Hoài sáng ngời, ngón tay anh bay múa trên bàn phím.
Sau đó điện thoại của Tử Tức vang lên.
"Tôi gửi cho cậu một vị trí, đó là nhà của Tần Dĩ Nam ở thế giới loài người, bây giờ cậu mau dẫn người đến đó xem một chút cho tôi." Cư Hoài vừa nói vừa đứng lên. Đây là lần đầu tiên Tử Tức nhìn thấy Cư Hoài như vậy.
Vừa rồi ngồi trước máy tính là một dáng vẻ lạnh lùng như băng, nhưng khi phát hiện một chút tin tức, ánh mắt anh sáng lên trong nháy mắt, giống như ngay một phút kia, Cư Hoài như nhìn thấy hy vọng.
Nhưng hy vọng luôn làm cho người ta tuyệt vọng.
Lúc bọn họ lái xe chạy tới, trong phòng trống rỗng, người đại diện của Tần Dĩ Nam vừa vặn cũng ở cửa, dường như cũng đang tìm Tần Dĩ Nam có việc.
Người đại diện nói cô ta đã ba ngày không liên lạc được với Tần Dĩ Nam.
Cư Hoài tay chân phát lạnh.
Ba ngày... Lúc này mới hơn nửa ngày, anh cũng đã không thể chịu đựng được.
Vừa nghĩ tới Khuyết Chu ở bên cạnh Tần Dĩ Nam có thể sẽ bị hắn nhốt lại, hoặc là bị Tần Dĩ Nam làm chuyện khác.
Anh không thể khống chế được lệ khí trong lòng mình, phiền não khiến anh muốn giết người.
Gân xanh trên trán Cư Hoài nổi lên, trong lòng người đại diện của Tần Dĩ Nam đã mắng tổ tông mười tám đời của hắn một lượt.
Lúc trước còn cảm thấy Tần Dĩ Nam còn chưa đắc tội với Cư Hoài, hiện tại nhìn vẻ mặt của Cư Hoài thật sự muốn giết Tần Dĩ Nam.
Vì không để mình bị ngộ thương, người đại diện nhanh chóng cười làm lành mở miệng: "Ngài yên tâm, chờ Tần Dĩ Nam xuất hiện, tôi nhất định sẽ khai trừ Tần Dĩ Nam!"
Cư Hoài khẽ hừ một tiếng.
Anh đứng trước thang máy, ánh đèn trên đỉnh đầu phản chiếu lại sự thâm thúy ẩn giấu sau con ngươi của anh.
Thân thể của người đại diện run lên, cô ta đã sắp 40 tuổi, còn Cư Hoài chưa tới 30, nhưng loại này cường đại áp bách này cũng khiến cô ta không thể nói nên lời. Anh thản nhiên nói: "Tốt nhất cô nên nói được làm được."
Dứt lời, Cư Hoài xoay người không nhìn khuôn mặt của người đại diện kia nữa: "Tử Tức, đến nhà bác sĩ Thánh."
Nếu anh không có biện pháp, vậy tìm người có thể cứu Khuyết Chu ra.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận dùng năng lực của mình không có biện pháp tìm được tung tích Khuyết Chu, mặc dù anh kiêu ngạo lại tự đại, không thích nhờ người khác hỗ trợ.
Nhưng chuyện có liên quan đến Khuyết Chu.
Anh cảm thấy mình không có nửa điểm mấu chốt nào nữa.
***
Trong một hang động bí ẩn ở rừng rậm Yêu Tỉnh.
Khuyết Chu nằm trên một tấm da hồ ly mềm mại, trong động được trang trí cực kỳ ấm áp, thậm chí hai bên còn có hai có lỗ nhỏ như hai cái cửa sổ khiến hang động âm u trở nên ấm áp hơn.
Hai mắt của hạt vừng nhỏ tỏa sáng.
Là một con rắn, đây không phải là hang động mà nó mơ ước saol
Vừa có thể đảm bảo nhiệt độ không quá nóng, vừa có thể phơi nắng đến khi cảm thấy mình lạnh mới thôi.
Tần Dĩ Nam bận rộn bên ngoài hang động, cửa ra của hang động có yêu thuật phong ấn để Khuyết Chu không chạy loạn.
Khuyết Chu nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên nhớ tới nguyên chủ từng nói: "Anh Dĩ Nam, em không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở cùng với anh trong một hang động nhỏ, tốt nhất có cửa sổ có thể được ánh mặt trời chiếu xuống, chúng ta có thể ở bên trong tu luyện."
Ảo tưởng tốt đẹp mà nguyên chủ đã từng tưởng tượng, hiện tại đang hiện ra trước mắt Khuyết Chu. Nhưng Khuyết Chu đã sớm không phải nguyên chủ, nội tâm của cô cũng không hề gợn sóng, chỉ biết đến chuyện Tần Dĩ Nam trùng sinh sống lại mà thôi.
Bởi vì những ảo tưởng này được nguyên chủ nói sau khi mình hóa thành hình người và rời khỏi rừng rậm Yêu Tinh cùng Tần Dĩ Nam.
Cửa bị mở ra, Tần Dĩ Nam từ bên ngoài hang động đi vào, mí mắt Khuyết Chu càng nhắm chặt hơn.
"Tiểu Chu, anh biết em tỉnh rồi." Trong giọng nói của Tần Dĩ Nam chứa tâm trạng phức tạp, người đã thích mình nhất, bây giờ ngay cả mở mắt ra nhìn cũng không muốn.
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Đúng là đã tỉnh, nhưng hiện tại không muốn nhìn thấy anh nên không muốn mở mắt."
Tần Dĩ Nam nắm chặt cái ly, đầu ngón tay trắng bệch: "Rốt cuộc anh đã làm gì khiến em hận anh như vậy?"
"Anh làm cái gì, chẳng lẽ trong lòng anh không biết rõ sao?"
"Anh thật sự cũng..." Tân Dĩ Nam ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Không thể nào, không thể nào..."
"Không thể nào cái gì? Trọng sinh là đặc quyền đặc biệt của một mình anh sao?"
Âm ầmI
Bầu trời bên ngoài hang động bị mây đen dày đặc bao phủ, một tiếng sấm vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận