Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 37: Nữ minh tinh đỉnh lưu (37)

Chương 37: Nữ minh tinh đỉnh lưu (37)Chương 37: Nữ minh tinh đỉnh lưu (37)
Cô nói xong câu đó, tư thái ưu nhã lùi về phía sau hai bước, tùy ý tựa vào bên cạnh xe.
Phó Hoài Minh nhìn cây gậy trong tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Hạo Hoa.
Anh ta còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Hạo Hoa giơ tay, một gậy muốn bổ về phía anh ta nhưng bị Phó Hoài Minh tránh được, thân thể anh ta ngã về phía sau, từ cửa sổ xe lăn xuống mặt tuyết.
Khuyết Chu thờ ơ nhìn, lại đưa tay nhìn núi tuyết cách đó không xa.
Nguyên chủ bị Phó Hoài Minh tra tấn, tinh thần cùng thân thể đều hai tầng áp lực.
Bây giờ là Phó Hoài Minh bị tra tấn, tuy rằng anh ta còn trẻ nhưng không thường xuyên vận động, thân thể có chút hư nhược, hơn nữa vừa rồi bị Khuyết Chu dọa đến hai chân đều có chút như nhữn ra.
Hạo Hoa tuy lớn tuổi nhưng lúc còn trẻ cũng từng lang bạt khắp nơi, cũng từng giết người.
Hắn ta không hề hạ thủ lưu tình, qua hai ba lần vun cây gậy, Phó Hoài Minh đã bị Hạo Hoa đánh quỳ rạp trên mặt đất, trên trán chảy ra máu.
Phó Hoài Minh tuyệt vọng cầu xin tha thứ: "Hoa tổng, chẳng lẽ anh không thích em sao? Vì sao anh lại ra tay tàn nhẫn như vậy!!!"
Hạo Hoa căn bản không nghe lọt tai.
Bây giờ mạng là quan trọng nhất, trong tay hắn ta còn có nhiều tiền như vậy, chính mình mới hơn năm mươi tuổi, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này sao?
Vậy hắn ta cố gắng nhiều năm như vậy chẳng phải là dốc sức làm không công sao?
Hạt vừng nhỏ ở trong không gian hít vào một hơi lạnh, người này thật sự là quá nhẫn tâm mài
Nó len lén nhìn biểu cảm của đại lão, vốn tưởng rằng đại lão sẽ cảm thấy rất máu tanh.
Trước kia cũng từng gặp qua, dù sao chỉ là ký chủ gửi linh hồn vào trong thân thể nguyên chủ chứ không phải là bản thân nguyên chủ, mặc dù biết là yêu cầu của nhiệm vụ, nhưng khi làm nhiệm vụ cũng không muốn ai tử vong cả, đại đa số các ký chủ khác sẽ không lựa chọn nhiệm vụ khiến một người phải chết.
Bởi vì người bình thường là không có lá gan nhìn một người chết ở trước mặt mình.
Nhưng ánh mắt Khuyết Chu lại rất lạnh lùng.
Lạnh lùng giống như là Phó Hoài Minh chính là kẻ thù của mình.
Ngay từ đầu Phó Hoài Minh kêu thảm thiết, càng về sau không còn âm thanh nữa, máu nở rộ ở trong tuyết, còn chói mắt hơn cả xiêm y màu đỏ của cô.
Cô chỉ khoanh tay, không nhúc nhích.
Trong kịch bản gốc, nguyên chủ phải thừa nhận thống khổ gấp trăm lần Phó Hoài Minh.
Không có gì phải đồng tình, Khuyết Chu thậm chí cảm thấy Hạo Hoa quá lề mề, tốc độ quá chậm, nếu để cô tới, chỉ một gậy là đủ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, tra tấn nhiều một chút, đỡ cho anh ta chết quá dễ dàng.
Khuôn mặt của Phó Hoài Minh đều bị chôn vùi trong tuyết.
Ống thép trong tay Hạo Hoa cũng rơi xuống đất.
Hắn ta thở hồng hộc nói: "Tôi... Tôi thắng."
Khuyết Chu gật đầu: "Anh thắng, anh có thể đi."
"Thật sao?" Hạo Hoa ngẩng đầu có chút không thể tin được, cô lại dễ dàng thả hắn †a đi như vậy sao?
"Nếu như anh không muốn đi, cũng có thể chết ở chỗ này."
"Không! Tôi đi ngay bây giờ"
Hạo Hoa quay đầu muốn lên xe. cửa xe lại tự động đóng lại.
Giọng nói Khuyết Chu sâu kín vang lên ở phía sau: "Không thể lái xe, chỉ có thể đi bộ xuống thôi."
Hạo Hoa dừng lại, nhấc chân bắt đầu chạy xuống chân núi, còn chưa chạy được mấy bước đã ngã nhào xuống tuyết, sau đó lại ngựa không dừng vó đứng lên, tiếp tục chạy xuống.
Bóng dáng của hắn ta càng lúc càng nhỏ, Khuyết Chu bỗng nhiên búng ngón tay.
Cả núi tuyết bắt đầu chấn động.
Hạt vừng nhỏ biến sắc: "Tỷ tỷ, sắp tuyết lở rồi!!!"
"Ta biết."
"Tỷ tỷ mau đi đi!"
"Không cần đi, ta không sao."
Khuyết Chu không có ý xuống núi, ngược lại xoay người đi lên núi.
Cô như đã sớm dự liệu được trận tuyết lở này, hoặc là nói, trận tuyết lở này là cô tạo thành.
Hạt vừng nhỏ không rõ vì sao Khuyết Chu muốn làm như vậy, nhưng đại lão hẳn là sẽ không bị tuyết lở làm bị thương đến mình, nó tự an ủi chính mình.
Tuyết trên núi đã bắt đầu rơi xuống.
Tuyết trên đỉnh đầu mãnh liệt giống như sóng thần lao như điên về phía chân núi.
Thậm chí Hạo Hoa còn chưa kịp xuống núi đã bị trận tuyết này bao phủ trong nháy mắt, tính cả thi thể của những người vừa rồi, bị cuốn thật sâu trong tuyết.
Bóng dáng của Khuyết Chu cũng không thấy đâu.
Trên quốc lộ, Tân Lâm cùng đoàn làm phim còn đang chờ đợi, tự nhiên cũng nhìn thấy tuyết lở ở trên núi tuyết.
Khoảng cách từ núi tuyết đến trấn nhỏ rất xa, xung quanh không có người ở, cũng sẽ không phải lo lắng ảnh hưởng đến cư dân. Xung quanh mặt đất đều sinh ra chấn động không nhỏ.
Cô ấy biến sắc: "Chúa cứu thế còn chưa trở lại!"
Dứt lời, Tân Lâm muốn xoay người lên xe, chuẩn bị lên núi tuyết thì bị mọi người gắt gao ngăn cản.
"Bây giờ cô lên đó làm gì? Muốn bị tuyết chôn sao?"
"Nếu Khuyết Chu bảo chúng ta ở chỗ này chờ, tự nhiên có đạo lý của cô ấy, chúng ta ở chỗ này chờ là tốt rồi."
Hốc mắt Tần Lâm đỏ lên: "Con mẹ nó núi cũng sụp rồi, còn chờ búa nữal! Ai biết Khuyết Chu có phải đang ở dưới chân núi chờ chúng ta hay không? Nói không chừng cô ấy ngâm mình trong tuyết rồi! Nếu chúng ta đến đó, có thể cứu cô ấy thì sao?!"
"Lúc tuyết lở xe cũng chạy không lại, cô còn có thể chạy qua đó sao?"
"Nhưng mà... Nhưng mà..." Ai mà không hiểu đạo lý đó chứ.
Tần Lâm chẳng lẽ không hiểu sao?
Nhưng đó là kim chủ, là chúa cứu thế trong lòng cô ấy, là bạn của cô ấy, là đồng bọn của cô ấy.
Cô ấy nắm lấy tóc ngắn của mình, một giọt nước mắt nện ở trên mu bàn tay: "Rốt cuộc là ai đang theo dõi chúng ta?! Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?!"
Không còn cách nào khác.
Vì vậy, họ chỉ có thể chờ đợi.
Đợi đến khi trời tối, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Thế nhưng mọi người phải nghỉ ngơi, Tân Lâm cố chấp muốn ở chỗ này trông coi, vì thế để cho những người còn lại đi về trước.
Chỉ còn lại hai người cùng ở chỗ này chờ với cô ấy, ngày mai lại đổi một nhóm người khác.
Đêm đó, Yến Thanh xuất hiện ở bên cạnh xe.
Trong đêm tối, sắc mặt của cậu tựa hồ cũng rất âm trầm. "Khuyết Chu ở đâu?" Cậu hỏi.
Tần Lâm một năm một mười kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cậu nghe: "Cô ấy không nói là ai đang theo dõi, cũng không muốn chúng tôi đi cùng, chỉ bảo chúng tôi ở chỗ này chờ, cho nên chúng tôi ngoan ngoãn ở đây chờ."
"Là Hạo Hoa...' Yến Thanh thì thào.
Tần Lâm ngước mắt: "Cậu nói gì? Là ai?"
Yến Thanh không trả lời cô ấy, chỉ xoay người cố đi về phía núi tuyết.
"Cậu đi làm gì?!" Tân Lâm thò người ra khỏi cửa sổ xe, vội vã muốn kêu cậu đừng chạy lung tung.
Nhưng Yến Thanh cũng không quay đầu lại, kiên định nói: "Đi tìm Khuyết Chu."
Cậu không đi cầu nguyện ở thánh địa, bởi vì trận tuyết lở khiến trong lòng cậu cực kỳ sợ hãi.
Cậu xoay người trở về, cầu mong có tia may mắn sẽ đến, nhưng lại biết được Khuyết Chu thật sự ở trên núi tuyết.
Nhưng mặc dù cô có thật sự bị núi tuyết không chút lưu tình vùi lấp, cậu cũng muốn đi tìm cô, đào được thân thể của cô, đưa cô trở về thành phố A.
Ôm niềm tin như vậy, Yến Thanh tới núi tuyết.
Bởi vì tuyết lở, chân núi tuyết đều chồng lên một lớp tuyết thật dày.
Yến Thanh thử nhấc chân giãẫm một cái, lại phát hiện tuyết kia trực tiếp trượt qua đùi mình.
Nhưng cậu vẫn đi vào, không dám suy nghĩ chút tuyệt vọng nào.
Mặt trăng trên đỉnh đầu rơi trên tuyết, mọi thứ xung quanh đều phiếm trắng.
Trong tâm mắt lờ mờ, trên tảng đá tựa hồ tản ra rất nhiều rất nhiều ánh sáng yếu ớt.
Cậu chăm chú nhìn, phát hiện có rất nhiều mảnh bảo nhỏ thạch xinh đẹp, xung quanh đều sáng lấp lánh với nhiều màu sắc khác nhau. "Đang tìm tôi sao?” Bên người bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc. Yến Thanh quay đầu nhìn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận