Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 73: Thật ra bá tổng là tử trạch (26)

Chương 73: Thật ra bá tổng là tử trạch (26)Chương 73: Thật ra bá tổng là tử trạch (26)
Anh ta vấp ngã trên mặt đất, vừa lúc điện thoại di động trong túi cũng trượt ra.
Khuyết Chu khom lưng nhặt lên.
Đầu tiên Trâu Tử Minh có chút căng thẳng, sau đó nhớ tới điện thoại di động của mình có mật khẩu, Khuyết Chu căn bản không mở được.
Anh ta nhìn Khuyết Chu nói: "Em căn bản không biết cô gái này, chị tin em được không?"
Ai tin tưởng anh ta thì người đó quá ngu ngốc rồi.
Bây giờ Khuyết Chu không chỉ không tin Trâu Tử Minh, các đồng nghiệp đi theo cũng không tin.
Mười giây sau, biểu cảm trên mặt của Trâu Tử Minh cứng ngắc lại, bởi vì anh ta nghe thấy tiếng mở khóa của điện thoại di động.
Khuyết Chu căn bản không để ý tới Trâu Tử Minh, có hạt vừng nhỏ ở đây, cái mật mã điện thoại di động này hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Sau khi mở khóa, Khuyết Chu mở wechat, mở bản ghi chép lịch sử tin nhắn của anh ta ra, bắt đầu xem với Vương Thiếu Khanh và đồng nghiệp vẫn đang khát vọng ăn dưa.
Quả nhiên, bên trong ngoại trừ Khuyết Chu, còn có không ít cô gái khác.
Mấu chốt là Trâu Tử Minh đã đặt biệt danh cho toàn bộ những nữ thần này.
Ví dụ như biệt danh của Vương Thiếu Khanh là: Vương Thiếu Khanh [Quê nhà, lôi thôi, không có bằng cấp văn hóa. ]
Phía dưới là một số tên của các cô gái khác.
Biệt danh của mấy cô gái đó hoặc là người ngốc nhiều tiền, hoặc là mấy căn hộ bản địa, hoặc là sinh viên đại học, dáng vẻ xinh đẹp hoặc là khó coi, toàn bộ đều bị Trâu Tử Minh phân loại rõ ràng từ đầu đến cuối.
Đồng nghiệp cũng nhìn thấy tên của mình. Phía sau tên ghi là, người phụ nữ lớn tuổi chưa lập gia đình, khuôn mặt bình thường, dáng người không được.
Đồng nghiệp: "..." Cô đã trêu ai chọc ai chứ?
Chẳng qua chuyện khiến Khuyết Chu cảm thấy có chút kinh ngạc chính là phía sau tên của cô cái gì cũng không có, chỉ là một cái tên mà thôi.
Vương Thiếu Khanh tức giận đến run cả người.
Lúc Khuyết Chu nói chuyện với cô ta trên mạng, cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối tượng nói chuyện phiếm với Trâu Tử Minh có thể không chỉ có một.
Nhưng cô ta không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy.
Hơn nữa mỗi một lần mở ra, đối thoại bên trong đều vô cùng rõ ràng.
Thậm chí còn có hai phú bà sắp bốn mươi tuổi đã gửi tiền cho Trâu Tử Minh nhiều lần.
Cô ta nhớ lại, có hai lần Trâu Tử Minh hình như cho ba mẹ cô ta một khoản tiền, nói là cho cô ta yên tâm dưỡng thai.
Lúc ấy mẹ cô ta còn nói Trâu Tử Minh yêu cô ta, làm việc một mình ở bên ngoài còn suy nghĩ cho cô ta, lúc ấy đương nhiên cô ta cũng hết sức cảm động, ngay đêm đó gọi điện thoại cho Trâu Tử Minh, bảo anh ta ở bên ngoài làm việc không cần quá vất vả.
Bây giờ xem ra, người ta có nơi nào vất vả, nói không chừng là vất vả ở trên giường phú bà ấy.
Vương Thiếu Khanh cảm thấy bụng hơi đau, cô ta đỡ bụng mình, đặt điện thoại trước mặt Trâu Tử Minh: "Trâu Tử Minh, bây giờ anh đừng nói với tôi những thứ này đều là giả nhé?"
Trong nháy mắt kia, vẻ mặt của Trâu Tử Minh giống như vừa ăn mấy cái tát.
Vẻ mặt đồng nghiệp muôn màu muôn vẻ, nhưng ánh mắt đều tỏ ra khinh bỉ khi nhìn Trâu Tử Minh.
Lúc đối mặt với Khuyết Chu ở công ty, Trâu Tử Minh là một nam sinh ngây thơ, bây giờ xem ra, nam sinh cái quần què ấy!
Trâu Tử Minh còn muốn giải thích, anh ta giãy giụa nói mình không biết Vương Thiếu Khanh.
Hoàn toàn không rõ trọng điểm của chuyện đang ở đâu.
Thế là Vương Thiếu Khanh lấy ra đòn sát thủ, gọi điện thoại cho cha mẹ Trâu Tử Minh ngay tại chỗ.
Khi giọng nói của cha mẹ Trâu Tử Minh vang lên ở đầu dây bên kia, Trâu Tử Minh không để ý đến cánh tay và khuôn mặt bị ngã của mình, muốn ngăn cản Vương Thiếu Khanh nói ra.
Sau đó lại một lần nữa bị Khuyết Chu gạt chân.
Lần này, bị gãy một cái răng.
Hạt vừng nhỏ: Mắc cười muốn chết!
Vương Thiếu Khanh lạnh lùng nói cho cha mẹ Trâu Tử Minh biết mình đang ở đâu và Trâu Tử Minh đã nói gì.
Nếu nói đến cha mẹ Trâu Tử Minh thì rất tốt.
Cũng rất thích cô gái Vương Thiếu Khanh này.
Hơn nữa cha Trâu Tử Minh vô cùng sĩ diện, nghe thấy con trai mình ở bên ngoài làm ra loại chuyện xấu hổ như này, hơn nữa tìm phú bà còn để đồng nghiệp biết, ông ta tức giận thiếu chút nữa muốn đánh Trâu Tử Minh một trận.
Đúng lúc này, ông chủ vừa vào cửa, xa xa đã nhìn thấy trò khôi hài này.
Đến gần nhìn xem có chuyện gì, tốt lắm, đây không phải là nhân viên công ty ông ta sao?
"Đây là sao, không đi làm mà ở đây tập luyện kịch nói hả?" Từ sau khi lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Song Mộc, cả người lãnh đạo đều hài hước lên không ít.
Bỗng nhiên ông ta nhìn thấy hốc mắt của Khuyết Chu hồng hồng.
Là công thần lớn nhất của công ty, nhất thời ông chủ có chút căng thẳng, hơn nữa tối hôm qua Khuyết Chu đăng ảnh lên mạng xã hội, không chừng sau này Khuyết Chu chính là bà chủ của tập đoàn Song Mộc, ông ta lập tức nhíu mày hỏi: "Khuyết Chu, cô làm sao vậy?"
Đồng nghiệp bên cạnh đã sớm khó chịu vì lịch sử trò chuyện của Trâu Tử Minh nên đã giành nói trước.
"Ông chủ, Trâu Tử Minh đã có một người vợ ở quê nhưng lại muốn quyến rũ Khuyết Chu, bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ, anh ta lại nói Khuyết Chu quyến rũ anh ta. Anh ta không chỉ quyến rũ một người, còn dán nhãn lung tung cho chúng ta."
Tổng kết rất sâu sắc, hạt vừng nhỏ giơ ngón tay cái lên cho cô gái này.
Ông chủ cau mày, đã sớm cảm thấy Trâu Tử Minh này kỳ lạ.
Tác phong bất chính.
Nhìn dáng vẻ ủy khuất này của Khuyết Chu, ông chủ mặt không đổi sắc lấy điện thoại di động ra trước, sau đó nói chuyện này với trợ lý Lý của Song Mộc.
Sau đó lại khôi phục khuôn mặt nghiêm túc của mình.
"Dù sao nơi này cũng đông người, vào công ty trước rồi nói, chuyện của người ta thì có liên quan gì đến mấy người, mấy cô cậu đi làm đi. Khuyết Chu, Trâu Tử Minh, còn có vị cô gái này nữa, ba người đến văn phòng tôi nói chuyện."
Những điều ông chủ nghĩ là đúng.
Cuối cùng cũng có thể nhân cơ hội này đuổi Trâu Tử Minh đi.
Ngay từ đầu ông ta cảm thấy Trâu Tử Minh và Khuyết Chu học cùng một trường đại học thì chắc năng lực cũng sẽ không kém nhau bao nhiêu.
Ai biết được, đó quả thực là khác nhau một trời một vực.
Ông chủ nghi ngờ Trâu Tử Minh này có phải là người lười biếng chuyên nghiệp hay không, một việc rõ ràng có thể làm xong trong một ngày, anh ta nhất định phải kéo dài thời gian thành ba ngày.
Còn phải bớt một chút thời gian đi hỏi Khuyết Chu. Khuyết Chu bận rộn biết bao, thời gian của người ta quý giá biết bao nhiêu?
Đã sớm muốn nói ra rồi.
Nếu không phải là sợ nhân viên nói ông chủ này cả ngày chuyện gì không làm chỉ biết nhìn chằm chằm nhân viên, ông ta cần gì phải nhịn đến hôm nay?
Dù Trâu Tử Minh không tình nguyện thế nào, ở trước mặt ông chủ cũng giống như một đứa cháu.
Sau khi đến văn phòng, ông chủ cất kỹ cặp công văn, sau đó thở dài: "Cuối cùng mọi chuyện là thế nào?"
"Ông chủ, chuyện không phải như vậy..." Trâu Tử Minh mở miệng trước, bị một ánh mắt của ông chủ quét qua, trong nháy mắt không dám hó hé gì.
Ông chủ: "Tôi cho cậu lên tiếng à?"
Ông ta nhìn Vương Thiếu Khanh: "Cô gái này, cô nói đi."
Chẳng biết tại sao, giờ phút này ông chủ có loại ảo giác mình là Bao Thanh Thiên.
Nhưng mà án này, cực kỳ không giống vụ án Trần Thế Mỹ?
Đương nhiên, cô gái này không phải Tần Hương Liên, Khuyết Chu cũng tuyệt đối không phải là công chúa không hiểu lý lẽ.
Chỉ có Trâu Tử Minh là Trân Thế Mỹ thật.
Vương Thiếu Khanh cực kỳ bình tĩnh, cô ta nói rõ ràng quan hệ của mình với Trâu Tử Minh, cùng với tình cảm của hai người trong những năm gần đây, còn có chuyện mình mang thai, với chuyện cuối năm hai người chuẩn bị kết hôn.
Những chuyện này toàn bộ đều nói ra tất.
"Vậy làm sao cô biết Trâu Tử Minh ngoại tình?"
Vương Thiếu Khanh nhìn Khuyết Chu, sau đó khẽ gật đầu nói: "Là Khuyết Chu, là cô ấy nói cho tôi biết."
Trâu Tử Minh lập tức mở to hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận