Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 101
Mai Tố Khanh ở đây mấy năm, cũng đã gặp không ít người không có hộ khẩu, nghĩ như vậy thì tính ra là cô cũng hơi khó khăn rồi.
"Là tớ quá nghiêm khắc." Đúng vậy, tính ra một cô thiếu nữ chưa thành niên, đi xuống nơi này làm việc, chịu nhiều vất vả, nên nghĩ cách được thoát khỏi khó khăn ở đây cũng rất bình thường.
"Cậu tính toán xem làm sao bây giờ?"
Hiểu Hiểu khó hiểu: "Cái gì làm sao bây giờ?"
"Thì cậu với cô ta đấy."
Hiểu Hiểu nghiêng đầu: "Nước sông không phạm nước giếng thôi, cậu nhìn xem tất cả sự chú ý của anh tư nhà tớ bây giờ đang hướng về ai chứ?" Cô hướng Mai Tố Khanh chớp chớp mắt, Mai Tố Khanh khóe miệng giơ lên 15 độ, mặt mày không cảm xúc.
Đúng kiểu ngoài cười nhưng trong không cười.
Hiểu Hiểu làm cái tư thế kéo khóa miệng: "Cậu với anh tư cùng đi trở về, biết đâu lại tạo cơ hội cho nhau, thì làm gì có cơ hội cho cô ta xen vào."
Trong sách Lâm Hoa Hoán cũng không phải là bộ dáng như thế này, nhìn thấy người có tướng mạo giống y đúc với Mai Tố Khanh, gặp hoàn cảnh không may, nên giúp đỡ cô ta, ví dụ như mỗi ngày cô ta cũng không cần phải làm việc cực nhọc, được đưa đến bộ phận nhẹ nhàng hơn, nhìn thì thấy không có gì, nhưng so sánh thì trước kia làm việc như vậy lại được đổi đến nơi tốt hơn là vô cùng khác biệt rồi.
Hiểu Hiểu xem qua rất nhiều lần, thanh niên trí thức một bên rớt nước mắt, một bên làm việc cày cuốc, cực khổ đến không đứng thẳng lưng mà vẫn tiếp tục làm, bởi vì không làm là không có cơm ăn.
"Cậu còn có chuyện gì muốn tớ làm không? Tớ còn phải rời khỏi đây." Lần sau không biết đến khi nào mới gặp lại.
Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, giống như chuyện nên nói cũng đã nói qua rồi, trong không gian của cô cũng đã có rất nhiều đồ vật, nhiêu đó cũng đủ cho cô dùng rất lâu.
"Cậu có rảnh thì đến đây, không cần băn khoăn quá nhiều, có gì cứ tới nơi này tìm tớ." Hiểu Hiểu vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mai Tố Khanh cười nhạo một tiếng trêu ghẹo: "Cậu mau tranh thủ tìm cho anh tư của mình một người thích hợp đi, như vậy tớ đến thì anh ấy cũng không có nghĩ ngợi nhiều, bất quá hẳn là cũng không có việc gì, tớ bị điều đi qua bộ phận khác, hẳn là kỳ nghỉ cũng sẽ không giống nhau." Nói cách khác cô lần này trở vê, cùng Lâm Hoa Hoán không có quá nhiều cơ hội gặp nhau, có rảnh tới nơi này thì thời gian cũng không giống nhau.
Hiểu Hiểu nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Mai Tố Khanh đến ngẩn ngơ, phải công nhận là khuôn mặt của cô ấy rất xinh đẹp, ngay từ lúc còn ở cô nhi viện, cô ấy đã có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà Tố Khanh chưa bao giờ nhận lời yêu đương với ai, đến khi các cô vào đại học, các cô cũng chỉ cố gắng học tập, vào đại học thì chia đôi thời gian, một nửa để học một nửa để đi làm kiếm tiền tiết kiệm đóng học phí, tốt nghiệp đại học thì lại điên cuồng làm việc.
"Cậu thật sự không định tìm một người để nói chuyện yêu đương sao?"
Mai Tố Khanh: "Không quan trọng việc kết hôn cho lắm, kết hôn như đánh bạc vậy, mà tớ thì không có hứng thứ với cờ bạc.' Cô đối với hôn nhân sớm đã thất vọng tot đỉnh, một mình không phải rất tốt sao? Độc thân không phải rất tự do sao? Vì cái gì muốn tìm người đến quản lý cuộc sống của chính mình?
"Hiện tại lúc này rất nhiều người đều một lòng công tác, toàn tâm toàn ý dấn thân vào việc xây dựng phát triển đất nước, tớ không kết hôn cũng không có gì là kỳ lạ." Cô cũng đã để ý quan sát rồi.
Hơn nữa ba mẹ của nguyên chủ cũng không muốn xen vào cuộc sống cá nhân của cô làm gì.
Chờ đến khi cô lớn tuổi một tí, nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi, như vậy cũng đủ rồi.
Hiểu Hiểu nghe được những lời này liền nhăn mặt, khẩn trương nói: "Không cần biết trước kia cậu bị ràng buộc như thế nào, nhưng hiện tại và trước kia đâu giống nhau, cậu không thấy bây giờ mình không giống trước kia sao? Tài giỏi, xinh đẹp lại còn chân thành, đâu cần bởi vì chuyện quá khứ mà từ bỏ hạnh phúc của mình, phải cho bản thân mình một cơ hội chứ, tớ không bắt cậu nhất định phải yêu đương với ai đó, nhưng tớ cảm thấy cậu như vậy rất không tốt, cậu cũng biết là tớ luôn mong cậu sống vui vẻ hạnh phúc mà."
Mai Tố Khanh thở dài một hơi, trên mặt có chút thỏa mãn, có một người chị em tốt như thế này đối với cô mà nói cũng quá đủ rồi.
"Tớ biết, tớ sẽ thử xem như thế nào, cậu ở bên này, ăn ngon uống tốt nhanh lớn lên đi, còn nhỏ mà tính tình già trước tuổi quá."
Hiểu Hiểu gật gật đầu: "Tớ cũng muốn đi học, với thân thể này thì khi đi học sẽ học vượt cấp cho xem, như vậy cũng tốt, nhanh chóng tốt nghiệp, người khác sẽ càng dễ dàng xem tớ là người tài giỏi mà đối xử tốt một chút."
"Hơn nữa làm trẻ em cũng có chỗ lợi, được trải nghiệm cảm giác thanh xuân, không phải ai cũng có cơ hội được trở lại tuổi thơ đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận