Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 102

Chuong 102Chuong 102
Mai Tố Khanh tỏ vẻ cô cũng không muốn có cơ hội như vậy, là một đứa trẻ tính tình thật sự rất dễ thay đổi, hơn nữa ở thời điểm này trở thành một đứa trẻ rất khó để làm việc, cô không hy vọng chính mình phải ở trong thân thể nhỏ bé yếu đuối, đôi khi nhỏ yếu cũng là một cái tội rồi. ...
"Mẹ có bỏ cho các con trứng gà, ở trên xe lửa nhớ ăn, còn có bánh rán, có bánh bí đỏ cùng bánh khoai, bánh trứng, các con đừng quên, không thể để lâu..." Vệ Hỉ Nhạc lải nhải căn dặn về những đồ mà bà đã chuẩn bị, Lâm Hoa Kiện cùng Lâm Hoa Hoán đều chuyên tâm lắng nghe.
Bọn họ đi rồi có muốn nghe cũng nghe không được.
"Các con đó nha, đi đến nơi thì nhớ viết thư về cho cha mẹ, con lần sau trở vê đừng quên đem theo con dâu về đây, các con ở bên đó, chọn ngày giờ đẹp rồi cử hành hôn lễ, không cần chờ cha mẹ, chúng ta tin tưởng ánh mắt của con..." Lâm Hoa Kiện chỉ có thể gật đầu.
Lâm Hoa Hoán bởi vì tuổi cũng còn khá trẻ, hơn nữa Mai Tế Khanh cũng ở chỗ này, xem như tránh được một kiếp.
Lâm Hoa Khôn trên mặt thần sắc đau khổ, anh cả cùng anh tư ở trong nhà lúc nào cũng vui vẻ, mỗi ngày buổi sáng nào cậu cũng bị ba đánh cho một trận, hiện tại bọn họ phải đi về phân khu khác nhau trong quân ngũ, không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau nữa.
Lâm Hoa Kiện hung hăng mà vò tóc của cậu: "Nhớ cố gắng nghe lời, chuyên tâm học tập, biết chưa?”
Lâm Hoa Khôn đáp: ' Em biết rồi, đó giờ em vẫn luôn nghe lời mà."
Lời này nói quả thật không sai, tuy rằng có chút nghịch ngợm, nhưng cậu quả đúng là một thiếu niên ngoan ngoãn.
"Hiểu Hiểu, em cũng vậy biết chưa, phải ngoan ngoãn ở nhà, có người lạ tới nói chuyện cũng đừng quan tâm đến họ, cũng đừng đi theo, đó là "mẹ mìn", sẽ đem em đưa tới nơi xa lạ không có ai ở đó đấy."
Em gái lớn lên quá đáng yêu, thật khiến cho người ta lo lắng hết cái này đến cái kia.
Hiểu Hiểu liên tiếp gật đầu: "Em không ngốc đâu, em chỉ biết duy nhất một điều, em sẽ thường viết thư cho anh cả, anh tư, cùng chị Tố Khanh, các anh chị cho em đi mua phong thư cùng tem em sẽ viết thư gửi vê, mọi người cũng phải thường viết thư cho em nha -"
Lâm Thanh Thạch liền lời ít mà ý nhiều: "Thuận buồm xuôi gió."
Xe lửa chạy tới, trên xe chở tràn đầy người, bánh xe lăn dân đưa đoàn xe chậm rãi đi xa, Lâm Hoa Khôn vẫn luôn hướng bọn họ vẫy tay, thẳng đến khi không còn nhìn thấy đuôi xe nữa thì mới dừng lại.
Lâm Thanh Thạch khom lưng ôm con gái vào lòng, xoay người: "Đi về thôi, xe cũng đi khuất rồi."
Vệ Hi Nhạc nhìn con trai rời đi, buồn bã một hồi cũng khôi phục lại tinh thần: "Biết rồi biết rồi, tôi cũng không tin trong lòng ông thoải mái, đi thôi đi thôi, đi về nào ”...
Hiểu Hiểu cùng Ôn Kim Nghiêu trở thành bạn cùng lớp, cùng nhau học tại đây một năm.
Ở đại đội Hồng Tinh cũng có trường tiểu học riêng biệt, nhưng bởi Vệ Hỉ Nhạc là giáo viên của trưởng tiểu học thuộc công xã, con cái của bà nhập học ở trường tiểu học thuộc công xã cũng rất tiện lợi.
Dù thế nào thì trường tiểu học thuộc đại đội cũng không thể sánh bằng trường tiểu học thuộc công xã.
Ôn Kim Nghiêu đi hỏi ông của cậu, có thể cho cậu đi học ở trường tiểu học thuộc công xã hay không?
Ôn Phương Chính trả lời: "Có thể." Tuy rằng ba mẹ Ôn Kim Nghiêu ít trở về nhà, bởi vì phải đi đến nông trường phương bắc làm việc, nhưng bọn họ cũng không phải là đi làm cái gì cực khổ, chỉ đơn giản đi học tập thôi, cũng đã có người sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho họ rồi.
Cho nên không cần băn khoăn quá nhiều, nên bọn họ cùng những người khác như nhau cả, cháu trai muốn học ở trường tiểu học thuộc công xã thì học thôi, dù sao bọn họ ở nơi này đi đến trường tiểu học ấy cũng khá gần. Sáng sớm đi một chút là tới.
Vì thế Ôn Kim Nghiêu phá lệ hưng phấn.
Đi học, có ý nghĩa gì, đơn giản là cậu có thể mỗi ngày đều được chơi cùng với bạn của cậu!
Tuy rằng cô bé không phải chỉ có một mình cậu là bạn, cũng không phải chỉ chơi với một mình cậu.
Ôn Kim Nghiêu nghĩ đến đây liền có chút mất mát, cũng không biết Hiểu Hiểu cũng vì cậu mà rầu thúi ruột.
Đứa nhỏ này cũng quá kì lạ đi?
Vẫn luôn như vậy mà không có tiến triển gì, lâu như vậy mà trong thôn còn không có ai muốn làm bạn với cậu, cũng không ai muốn chơi cùng cậu, cậu cũng chỉ có duy nhất mình cô là bạn.
Họ lại không phải dạng bạn bè sống chết có nhau, ngày thường trò chuyện, nghịch ngợm đùa giỡn như bạn bè bình thường cũng không có, đều là trẻ con với nhau mà như vậy hỏi sao người lớn không lo lắng cơ chứ.
Hiểu Hiểu vì để cậu có nhiều bạn bè, tốn không ít công sức, ở trường chơi cái gì cũng đều mang cậu theo chơi cùng, cô nghĩ như vậy biết đâu cũng sẽ có một, hai người muốn chơi cùng cậu.
Sau đó Vệ Hỉ Nhạc tâm tình phức tạp, ai đời con gái mình suốt ngày chủ động đem theo một cậu con trai đi chơi, cơ hồ là như hình với bóng, các giáo viên đều ở trước mặt bà trộm nói về hai đứa nhỏ vô tư như thế nào.
Vậy ra là hai đứa trẻ chúng nó là muốn tạo quan hệ tốt với nhau à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận