Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 103
Cảm giác như vậy thật là không biết phải nói thêm gì nữa, chả biết có nên vui hay không!
Qua một đoạn thời gian, chủ nhiệm lớp là cô Hà Mãn Doanh kích động đi tìm Vệ Hỉ Nhạc, bà vừa chấm xong sấp bài thi, liền bị đối phương chụp lấy hỏi: "Cô biết gì không? Con gái cô giải ra được đề bài khói Còn có bạn tốt của cô bé là Ôn Kim Nghiêu cũng giải ra, đây là nội dung bài học của các bạn học năm 3! Bọn họ năm nay mới đi học thôi, có phải cô đã dạy bọn trẻ trước hay không?”
Vệ Hi Nhạc kiêm chế không cho bản thân cười rộ lên: "Cô ra cái đề gì, đưa tôi xem cái đã, còn con gái tôi thì tôi còn chưa dạy con bé cái gì đâu...
Lúc này, cả hai người bọn họ vẫn chưa biết thành tích của mình ra sao. Ôn Kim Nghiêu còn đang hưng phấn lôi kéo tay Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, cậu giải ra được đúng không? Cậu nói đúng, hóa ra còn có thể giải như vậy, cậu thật thông minhI"
Hiểu Hiểu lộ ra nụ cười, nếu nói cô là ỷ vào kiến thức hiện đại của người lớn, biểu hiện ra khác hẳn người thường, có khi người ta lại xem cô là tiểu thiên tài cũng nên.
Ôn Kim Nghiêu người bạn nhỏ này chính là hàng thật giá thật siêu cấp thông minh, thiên tài hàng 100%, cô chỉ mới chỉ điểm cho cậu một chút, cậu liên hiểu ra, còn có thể suy một ra ba.
Cuộc sống học đường thật phong phú, sau kỳ thi thỉnh thoảng sẽ bổ sung thêm một số bài tập, cô và Ôn Kim Nghiêu đã làm xong, nhìn thấy bọn họ như thế này, Hà Mãn Doanh vừa mừng vừa tiếc cho bọn họ, bây giờ đại học vẫn chưa khôi phục được, nếu không thì họ chính là những hạt giống tốt để vào đại học rồi còn gì.
Những lời này cô chỉ dám nói riêng tư trước mặt Vệ Hi Nhạc, còn ra trước mặt người khác cô sẽ không dám nói.
Nghe vậy, trong lòng Vệ Hi Nhạc vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng đồng ý với quan điểm của đối phương, sao lại có thể tạm dừng thi đại học chứ? Hơn nữa nhìn thời gian khôi phục đại học có vẻ còn lâu lắm, trong nhà lại có hai đứa sắp thành sinh viên, nhưng ai sẽ ngại đông? Con gái út và con trai nhà bà đều còn đang đi học đây.
Thời gian này Lâm Tú Hồng đã nhập học và đang học lớp một. Cô bé đang học ở trường tiểu học lữ đoàn, trường tiểu học của lữ đoàn thực ra cũng không tệ, giáo viên ở đây đều là học sinh cấp 3 và các thanh niên trí thức xuống nông thôn, toàn bộ đều có bằng cấp ba. Lâm Thanh Thạch thấy họ lao động tay chân không được, nên mới để họ phát huy hết thế mạnh của mình, họ có thể đọc sách, có thể làm giáo viên, có thể dạy cho lũ trẻ nhiều kiến thức hơn, biết thế giới bên ngoài bao la, như vậy là được rồi.
Ông chọn giáo viên dựa trên trình độ học vấn của mình, nhưng ở một số nơi thì không phải như vậy, mặc dù thanh niên trí thức đi làm nhiều nơi ở nông thôn, nhưng vị trí của giáo viên rất nhàn nhã và đàng hoàng, đó cũng là một công việc tốt. Nhưng một vài người dựa vào mối quan hệ chống lưng để được làm nghề này, có người chỉ mới học xong cấp tiểu học, có khi còn chẳng đứng đắn hoàn thành xong cấp một, nhờ vào mối quan hệ là có thể đứng ra làm giáo viên dạy tiểu học, dạy học sinh như thế thì có gì là tiến bộ? Cũng chỉ là một đám ô hợp trộn lẫn vào.
Thật ra Tào Phi Yến cảm thấy không cần đi học cũng không sao, nhưng trước đó bà không nghĩ mình đã lỡ miệng đáp ứng cho mấy đứa nhỏ đều phải đi học, bà cũng không thể nuốt lời, nên sẽ bồi dưỡng mấy đứa nhỏ trở thành đứa trẻ biết chữ nghĩa.
Nếu Lâm Tú Hồng không được đến trường, bà định để hai con trai dạy những ký tự thường dùng của mình cho con bé, bà cũng chưa đi học nghiêm túc, nhưng có thể nhận biết và viết được những ký tự thường dùng, vậy là đủ rồi.
Lâm Tú Hồng lại không muốn học cùng một khối với Hiểu Hiểu, bởi vì hai người chênh lệch số tuổi, nhưng lại học cùng một cấp sẽ bị đem ra so sánh mãnh liệt, hơn nữa rất có khả năng người lót đường sẽ là mình, chỉ là không nghĩ tới cảnh tượng này lại trở thành sự thật.
Lâm Tú Hồng cảm nhận được ánh mắt trợn trừng của Tào Phi Yến, cái đầu nhỏ cúi xuống không dám ngẩng lên, Tào Phi Yến giận sôi máu, chỉ vào cô mà sẵng giọng mắng: "Mày nói xem mày bao nhiêu tuổi rồi? Mày lớn hơn con bé những ba tuổi, thường ngày đi học mày làm gì? Nếu không thì nghỉ học đi đừng lãng phí tiên của, mày cho rằng tiên học phí của mày là gió thổi tới hay sao?..."
Chương Chi đứng một bên, tay đặt trên bụng nhỏ, phần bụng đã hơi nhô lên một chút, từ bên ngoài nhìn vào là có thể thấy đang mang thai. Nhìn mẹ chồng nói một hồi, trong lòng suýt chút nữa thở dốc, lúc này cô mới tiến lên, đổi chủ đề: "Tới giờ nấu cơm rồi, mẹ, hôm nay nấu món gì?"
Nói tới đây, Tào Phi Yến sờ soạng bên hông mình lấy ra một chìa khoá: "Hôm nay con đi luộc trứng gà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận