Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 106
"Dạ!" Hiểu Hiểu lớn tiếng đáp lại và chạy đi một cách vội vàng. Vệ Hi Nhạc nhìn con gái từ phía sau, niềm vui sướng gần như tràn ra khỏi cơ thể bà, bà không biết mình đang vui vì điều gì, chỉ biết rằng vào lúc này bà đang mỉm cười rất hạnh phúc.
Thời gian trôi mau, trong nháy mắt đã trôi qua ba năm sau.
Thời gian ba năm, giữa người già và trẻ con đều sẽ có sự khác biệt thể hiện rõ ràng.
Hiểu Hiểu từ một đứa trẻ đáng yêu, thoáng cái đã trưởng thành và là một thiếu nữ dịu dàng.
Cô nàng đã từ một đứa trẻ tay ngắn, chân ngắn phát triển thành một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp từ chính chiều cao của mình, nhiều người không thể nghĩ rằng cô đã từng là một đứa trẻ ngây thơ như vậy.
So với Lâm Tú Hồng mười hai tuổi thì dường như Hiểu Hiểu mới chính là cô bé mười hai tuổi.
Lâm Hoa Khôn thấy cô lớn nhanh như thế, đã nhiều lần cười nhạo rằng sau này sẽ không ai cưới, bởi vì cô cao quá, cho nên không ai thèm.
Đối với mấy lời nói tuỳ tiện này, Hiểu Hiểu chọn cách phớt lờ đi.
Hiện tại cô đã cao hơn 1m4, cả người nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng chiều cao của cô không nhất thiết sẽ tiếp tục tăng với tốc độ này trong tương lai, kiếp trước cô có đôi chân ngắn, cả người cũng chỉ dưới 1m6, nên đời này cô đã đặc biệt chú ý chế độ dinh dưỡng hàng ngày của mình.
Phải hơn 1m6 mới được! Đẹp nhất là cao 1m7, đúng chuẩn chiều cao của một nữ thân, đôi chân dài miên man ấy nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp!
Ôn Kim Nghiêu đã không dưới một lần nghe qua mục tiêu của cô, cậu cũng lặng lẽ điều chỉnh mục tiêu của mình, trước đây cậu cao hơn cô một chút, bây giờ... trái ngược lại, ông nội nói đây là chuyện bình thường nhưng cậu lại cảm thấy rất áp lực, nếu sau này mình không cao nữa gì sẽ làm sao?
1 mét 7... Mẹ của Hiểu Hiểu cao khoảng 1 mét 6, cha cô ấy rất cao, mấy anh trai cũng toàn là những thanh niên cao lớn, đều cỡ 1 mét 8, vậy ba mẹ cao tới đâu?
Có phải về sau cậu sẽ thành một chú lùn không?
Nếu đứng chung một chỗ, có lẽ sẽ không hợp. ...
"Em gái, anh bắt được ba con rồi! Em bắt được mấy con?"
Vào mùa đông, sông không được bổ sung đầy đủ, mực nước ở thung lũng cũng thấp nhất trong năm. Vào thời điểm này, sông và hồ được chia thành ranh giới, tạo thành hai cá thể khác nhau, đây là thời điểm tốt nhất để đi câu cá.
Bọn họ đi tới đại đội cùng Hồng Tinh đại đội chia làm hai ranh giới, ai cũng không làm phiền ai.
Hôm nay là một ngày tốt để hai đại đội cùng nhau đi câu cá, cả hai đại đội gân như được huy động toàn bộ thành viên theo.
Chiếc lưới đánh cá dài được kéo ra và từ từ buộc chặt khỏi mép.
Lưới đánh cá có các lỗ tương đối lớn, cá nhỏ có thể dễ dàng lọt qua các lỗ này, nhưng khi phát triển thành cá lớn hơn, chúng không thể thoát ra khỏi lưới được nữa.
Khi giăng lưới đánh cá lên, tất cả đều thấy những bông hoa trắng xóa, mặt nước xôn xao, giống như bóng cá rung rinh. Lúc này những người trên bờ đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng chài hoặc đưa cá vào thúng cá bên cạnh.
Lâm Hoa Khôn chủ động giao kèo với em gái, xem ai có thể bắt nhiều hơn, càng nhiêu càng thắng.
Chỉ sợ rằng mấy năm nay người thua đều là cậu.
Nhưng Lâm Hoa Khôn càng thất vọng thì càng can đảm, không hề nhụt chí một chút nào.
Hiểu Hiểu cười hì hì: "Em bắt được con thứ năm rồi!"
Cô không dùng năng lực để bắt nạt anh mình, nhưng năng lực sẽ gián tiếp biến đổi cơ thể cô, khiến cô trở nên mạnh mẽ và phản ứng nhanh hơn người thường, vì vậy cô đương nhiên chiếm được nhiều tiện lợi hơn.
"Em chờ đó, anh sẽ vượt qua eml" Lâm Hoa Khôn không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Những người khác nghe thấy lời của anh em, liền bật cười nói: "Anh đây chờ làm trọng tài cho hai đứa!"
Người vừa nói đang gác một cái cân, khi một thúng cá đầy thì mọi người sẽ đến chỗ anh ta để tính trọng lượng. Từ trọng lượng sẽ được quy ra tỷ lệ. Một phần sẽ được giao nộp, phần còn lại sẽ được bán và đổi lấy tiền, hoặc sẽ được phân phối cho từng hộ gia đình tùy theo công điểm làm việc và số lượng người. Dù sao giao thừa sắp đến rồi, trên bàn cơm không thể không có cá.
"Vụ cá năm nay khá lắm. Nhìn một mảng bóng trắng, so với năm ngoái chắc chắn nhiều hơn”
"Em cũng thấy vậy. Năm ngoái câu được hai con cá lớn. Năm nay chắc được ba con'.
"Em thắng!"
Trọng tài nói ra trọng lượng của mỗi người, phán Hiểu Hiểu thắng cược, cô nhìn Lâm Hoa Khôn cười đắc ý.
Lâm Hoa Khôn không khó chịu, cũng chưa bao giờ khó chịu: "Được rồi, em thắng, tuần này anh sẽ rửa bát."
Cậu lại hướng tay chỉ về phía con sông: "Chúng ta tiếp tục, xem ai bắt được nhiều hơn."
Lúc này, lười đánh cá đều đã được thu lại, việc tiếp theo là người lớn chịu trách nhiệm vận chuyển về xã và giao cho mọi người, những người trẻ tuổi rảnh rỗi có thể bắt cá nhỏ, chạm vẹm, nhặt đá trên bờ, moi lươn ở các khe đá, nhưng cá lớn thì không câu được, bởi vì nước còn nhiều, ở giữa cũng rất sâu, thậm chí trên bờ phải có người lớn trông chừng để tránh xảy ra tai nạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận