Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 110
Sau cùng, một phần ruốc cá của bọn ho đã được đưa đến nhà máy, cá sống với ruốc cá, tất cả đều là cá cả.
Kết quả đã được công nhận.
Ngoài những xưởng may ra, có những xưởng khác cũng đều muốn mua ruốc cá để làm quà tết cho công nhân của mình.
Ngay cả các xưởng may cũng đã tăng cường thêm để thu mua.
Lâm Thanh Thạch nghe theo ý kiến của con gái mình, gói nó bằng lá cây đã qua xử lý, sau đó lại buộc chặt bằng dây thừng và cho vào một cái giỏ tre.
Trong những ngày tết, thứ này đặc biệt thích hợp để mang đi biếu.
Không chỉ trông rất ngon, giá cũng hời hơn so với cá sống, ruốc là làm từ thịt cá, bỏ đầu và xương cá, lại thêm vài miếng tàu hũ, dùng để nấu canh, hương vị tươi ngon đọng ở trên đầu lưỡi dù đã nuốt vào.
Ở chỗ bọn họ còn có một cái hồ, bên trong hồ có cá, điều đó cũng không có nghĩa là chỉ có cá ở trong cái hồ đó.
Nơi này còn có rất nhiêu đầm lầy, tất cả đều do Lâm Thanh Thạch đốc thúc phát triển và biến nó thành ao để nuôi cá.
Nhìn thấy thị trường ruốc cá có tương lai tươi sáng, ai cũng đều có lãi, trừ cá giao cho công xã, còn lại đều là làm ruốc cá.
Mọi người đều có công việc để làm, mỗi người một việc.
Người thì làm ruốc cá, người thì đan giỏ tre roi cùng nhau gửi ra công xã để đổi lấy tiền.
Doanh nghiệp tư nhân không được phép kinh doanh, nhưng các tập thể được khuyến khích mở các cơ sở kinh doanh bên lề để tăng thêm thu nhập, các cơ sở kinh doanh bên lề ở làng họ trước đây đều là kinh doanh cá, nhưng hôm nay họ đã có một ngành kinh doanh bên lề trên cơ sở là cá.
Số lượng cá tăng lên không nhiều nhưng số tiền nhận được lại tăng hơn gấp đôi.
Vậy còn những chiếc giỏ tre thì sao ư?
Tre đầy ở trên núi, đan loại rổ nhỏ này vốn không tốn nhiều công sức, về cơ bản thì người già cũng có thể sẽ làm được, nếu như khéo tay thì có thể đan rất nhiều chiếc trong một ngày, những điều này đều được ghi lại bởi kế toán và được tính là điểm làm việc.
Người không làm được ruốc cá, không đan được giỏ tre, thì có thể làm công việc chẻ tre để thay thế.
Chờ đến cuối năm tổng kết lại, bọn họ không chỉ được nhận tiền mà còn có vải và xà phòng...
Điều này đã được Lâm Thanh Thạch nói tới.
Thứ mà xưởng quần áo không thiếu nhất đó chính là vải để may quần áo.
Bên này ông giảm giá, bên kia cũng sẽ giảm giá, mang ra mấy sản phẩm lỗi không cần phải lấy phiếu.
Bởi vì bọn họ phải xuống đất làm việc nên cũng không quá quan trọng mấy vấn đề này, hoa văn bị lỗi, màu sắc bị nhoè, thừa chỉ... tất cả cũng không thành vấn đề.
Vì vậy, năm nay Lâm Thanh Thạch đã được mọi người khen ngợi hết lời.
Hiểu Hiểu cũng như vậy. Sinh ý làm ruốc cá này là do cô làm ra đầu tiên.
Đối với cơn mưa lời khen, Hiểu Hiểu chỉ có thể mỉm cười để chống đỡ cho qua chuyện.
Sao cô có thể nói mình làm ra loại ruốc cá này chỉ vì một phút thèm ăn chứ?...
Đại đội trưởng là quản lý sản xuất, tất cả mọi người đều nghe lời điều phối của ông, đặc biệt là uy tín của Lâm Thanh Thạch ở đây, khi ông bắt đầu làm ruốc cá, rất ít người nói chuyện chua ngoa, mà ngược lại, bây giờ kết quả đã xuất hiện, tất cả mọi người có thể có một năm béo bở, uy tín của ông đã được nâng lên một tầm cao mới.
Tâm tình của Lâm Thanh Thạch tăng lên theo cấp lũy thừa, người không quen thuộc có thể nhìn không ra, bởi vì trên mặt Lâm Thanh Thạch rất ít xuất hiện biểu tình tươi cười, trong mắt bọn họ, đại đội trưởng vẫn bình thường như mọi ngày, bình tĩnh tự nhiên, là người làm chuyện lớn, chỉ có người quen mới có thể nhìn ra được, khóe miệng của ông cong lên, mặt mày nhu hòa, còn có lúc nói chuyện độ dài của câu so với trước kia thì dài hơn không ít, có thể nhìn ra được tâm tình của ông rất tốt.
Với thành tích năm nay, tất cả mọi người đều xoa tay hầm hè tỏ vẻ bọn họ sẽ làm nhiều ruốc cá hơn vào năm tới và kiếm được nhiều tiền hơn, sẽ trải qua một năm càng béo bở.
Lâm Đại Hải là cha của Lâm Thanh Thạch, con ông làm chuyện đáng giá giơ ngón tay cái khen ngợi, tự nhiên có người đến trước mặt ông góp vui cùng lấy lòng.
Vốn ông lão đã được khen ngợi là người có phúc khí, bây giờ lại càng có nhiều người nói rằng ông lão có phúc phần.
Ông lão sinh ra ba đứa con trai, một người hy sinh, còn lại hai người ở bên cạnh, đều rất hiếu thuận, tuy không ở cùng một nhà nhưng hàng năm đều đúng lúc đúng giờ đưa lương thực, quần áo cũng vậy, không cần bản thân phát sầu, còn có thể giúp đỡ một nhà con trai đã mất kia nữa, tuổi tác của ông lão cũng đặt ở chỗ này, muốn nói tiếp, ai cũng phải giơ ngón tay cái lên khen ông lão một câu, đời này sống thật đáng giái
Vì thế, Lâm Đại Hải cố ý đến nhà bọn họ, nói một chữ tốt.
Không đầu không đuôi, Hiểu Hiểu và Lâm Hoa Khôn đều có chút không hiểu, Lâm Thanh Thạch đã quen, biết cha mình đang nói cái gì, vì vậy liên đáp: "Cha, con biết rồi."
Ai không biết nhìn vào còn cảm thấy giống như hai người bọn họ đang giao tiếp một cách bí mật vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận