Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 113
Lâm Chấn Dân trông mong nhìn qua, đây là pháo do cô út đốt.
Cậu nhóc dậm chân chạy tới: 'Cô, để cho cháu tới làm một lần, có được không?" Cậu nhóc còn nghiêng đầu nịnh nọt, độ dễ thương tăng gấp bội so với lúc bình thường.
Hiểu Hiểu không nhịn được, xoa xoa tóc cậu nhóc: "Cháu đừng chơi cái này, rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ nổ vào mắt đấy."
Lâm Hoa Khôn chao ôi một tiếng: "Đúng rồi đấy, nghe lời đi."
Nhìn dáng vẻ trông mong của cháu trai, Hiểu Hiểu có chút không chịu nổi, cô là phe nhan khống, cháu trai đáng yêu như vậy, còn có huyết thống gia tăng, lại phóng ra ánh sáng manh vật(*)như vậy, lượng máu của cô đã thấy đáy rồi.
"Tiểu Chấn Dân, như vậy đi, cô dẫn cháu đi xem lợn rừng, có đi hay không?"
'Lợn rừng?”
"Đúng vậy, lợn rừng, đi hay không?”
"ĐỊI"
Con lợn rừng này chính là lúc trước lên núi đánh được, bốn con heo rừng nhỏ được nuôi, sau đó chết một con, hiện tại còn có ba con, phân biệt nuôi ở trong chuồng heo.
Lâm Chấn Dân năm tuổi, cũng biết một số chuyện, đi trên đường cậu nhóc không ngừng hỏi cô của mình: "Cô ơi, tết không phải là phải giết heo ăn thịt sao?"
"Tất nhiên phải giết rồi, nhưng mà con tới quá muộn, thịt đều chia xong rồi, phần mà nhà chúng ta được chia có sườn, chúng ta ăn sườn, thích không?”
Lâm Chấn Dân lớn tiếng hô: "Thích ạt"
Chỉ cần là thịt, cậu nhóc đều thích!
Lợn của đại đội bọn họ đều nuôi ở một chỗ, không cho phép tư nhân nuôi lợn, bởi vì nuôi lợn có mùi rất nặng, cho nên chuồng lợn ở dưới chân núi, bên cạnh một dòng suối nhỏ, cách đó không xa chính là một cái ao.
Lợn rất quý giá, giống như bò vậy, có chuyên gia chăm sóc.
Ngô Tam nhìn thấy Lâm Hoa Khôn và Hiểu Hiểu mang theo một đứa nhỏ tới, còn chào hỏi: "Đây là đứa nhỏ nhà ai vậy? Hơi quen mắt."
"Chú Ngô Tam, đây là con trai của anh ba nhà cháu."
"A, là nó à, lại lớn lên rồi, chả trách chú không nhận ra, các cháu đến bên này làm cái gì vậy?"
"Nó chưa được nhìn lợn rừng nên cháu dẫn nó đến xem."
"Xem đi xem đi, nhưng mà đừng dựa quá gần, lợn rừng này vẫn có dã tính."
Chuồng lợn rừng này đều đặc biệt khác nhau, nếu nói những chuồng lợn khác có độ kiên cố là năm phần, thì độ kiên cố của chuồng lợn rừng phải đến tám phần.
Mức độ vững chắc là năm phần thì không thể giữ được chúng nó.
Lâm Chấn Dân: "... Nó bốc mùi quá." Cậu nhóc nói với vẻ vọng. Dù thịt của chúng ăn rất ngon, nhưng hương vị thật sự là...
Hiểu Hiểu: "Ha ha ha, chúng ta đi dạo quanh đây một chút không?" Lực chú ý đã dời đi, cậu nhóc không nói muốn đốt pháo nữa.
Mục đích cuối cùng cũng đã đạt được.
Loại địa phương này cũng không có gì nguy hiểm, thường có người đến hái rau dại.
"Nơi đó có hoa, chúng ta đi hái hoa, đem về tặng cho mẹ." Lâm Chấn Dân là một đứa trẻ ngoan, nhớ mẹ thích hoa thơm, thấy phía xa xa có hoa, liền muốn hái tặng cho mẹ.
Hiểu Hiểu nhìn qua đó, bên kia có một gốc đào dại, hiện tại đã nở hoa rồi.
Ngay trên ven đường nhỏ, cây cối cũng không cao, Hiểu Hiểu cũng không đuổi theo, không nhanh không chậm di theo sau lưng Lâm Chấn Dân bước tới.
Lâm Hoa Khôn càng không có hứng thú với việc hái hoa.
Cây đào kia kết trái cậu đã từng ăn qua, hương vị... Không thể ăn.
Cậu bèn ở bên cạnh lợn rừng nói với chú Ngô Tam khi nào con lợn này có thể làm thịt.
Không ai có thể nghĩ đến sẽ có sói ở những nơi như vậy.
Lúc Lâm Hoa Khôn không chút để ý quay đầu lại, lá gan đều bị dọa vỡ.
Cháu trai của cậu hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của sói, dưới gốc cây cố gắng nhấc chân hái hoa đào, cách đó hai ba mươi mét, em gái cậu ngồi xổm trên mặt đất, cầm một cành cây chọc cái gì đó nên cơ bản không nhìn thấy, phía sau cháu trai, trong bụi cây là một con sói có chút gây gò, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh, hiện tại nó nhắm vào cháu trai từng bước ẩn núp đi về phía cậu nhóc.
"Lâm Chấn Dân! Mau leo lên cây! Cậu khàn giọng hô to, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy tới đó.
Phản ứng nhanh nhất chính là em gái của cậu.
Cô nghe được tiếng hô lập tức quay đầu lại, nhìn thấy con sói kia, đồng tử co rụt lại, hai tay phân biệt cầm lấy tảng đá bên cạnh, dùng sức ném một cái, ngăn chặn con sói kia đi tới.
Chờ nó nhảy lên, miệng sói mở ra sẽ không kịp, răng nanh của nó có thể dễ dàng đâm xuyên qua cổ đứa nhỏ.
Sau đó cô lập tức xông lên, siết chặt nắm đấm, tay không đối đầu với con sói kia.
Ngô Tam nhìn thấy con sói kia, chân có chút mềm nhũn, sau đó vội vàng cầm lấy cây xẻng hốt phân heo, một bên hô to, một bên xông lên: "Người đâu, có sói xuống núi!"
Gã không muốn xông lên, nhưng đó là con cháu của đại đội trưởng.
Nếu gã cứu bọn họ, về sau còn sợ đại đội trưởng không chiếu cố mình sao?... Kết quả gã không có đường sống để phát huy, con gái nhà đại đội trưởng siết chặt nắm đấm, một quyền nen lên đầu con sói kia, sau đó một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tựa hồ đánh đến mơ màng rồi, lúc gã đi qua, đầu sói kia sùi bọt mép, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Chú thích:
(*)Manh vật: ý chỉ tất cả những thứ dễ thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận