Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 114
Ngô Tam nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nốn mềm mại của Hiểu Hiểu, lại nhìn con sói hoang này, có chút sợ hãi nuốt nước bọt, con gái nhà đại đội trưởng này có chút hung dữ thì phải!
Lâm Hoa Khôn cùng Ngô Tam đều mặt chữ O mồm chữ A, có chút không dám tin nhìn vào mắt mình.
Tuy rằng cha suốt ngày khen em gái trời sinh đặc biệt mạnh mẽ, tuy là cha có nói qua em gái rất có tố chất để trở thành một người giỏi võ, nhưng mà như thế này thì quá là phi thường rồi.
Cậu chạy tới, trong tay cầm cầm cục đá, nhưng mà khi nhìn con chó sói bị như vậy thì cậu biết là cục đá này cũng không cần thiết để sử dụng rồi.
"Hiểu Hiểu, em không sao chứ?" Lâm Hoa Khôn nhìn em gái mình một lượt.
Em gái lại quay qua nhìn cháu trai, xác nhận xem cậu bé có bị gì không.
"Em không có việc gì. Lâm Chấn Dân, cháu thế nào rồi, ổn không?"
Lâm Chấn Dân cũng hơi hoảng sợ, nhìn thấy con sói nằm trên mặt đất, giọng nói lộ vẻ sợ sệt: "Cô ơi, ở đây có sói!"
Hiểu Hiểu liền đến gần an ủi cậu bé: "Không có việc gì, không có việc gì, sói đã bị cô đánh rồi."
Ngô Tam đi tới, kiểm tra một hồi, nhìn con sói đã chết cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Không ngờ con sói như thế này lại bị một cô gái xử gọn.
Nhìn bàn tay của Hiểu Hiểu trắng mềm, hoàn toàn lại không nhìn ra lại có sức mạnh lớn như vậy, con sói này cũng là dạng sói trưởng thành, tính ra cũng kinh nghiệm phong phú, vậy mà bại dưới tay cô trong vài nốt nhạc.
Ngô Tam cười gượng: 'Ha ha, dù sao con sói này cũng tiêu rồi, chúng ta mau xuống núi thôi, không biết lúc xuống có gặp thêm một đàn sói không nữa?"
Sói là loài động vật sống theo bầy đàn, quan trọng là chúng rất dễ mang thù.
Nếu gặp đàn sói thì có mạnh cách mấy thì bọn họ cũng chỉ có thể làm đồ ăn cho chúng nó.
Ngô Tam di lên phía trước hô to một tiếng, phụ cận có người nghe được âm thanh, cam gậy gộc hoặc là lưỡi hái chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này đều có chút sững sờ: "Ngô Tam, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Ngô Tam bèn nói lại sự việc lúc nãy: "Hiểu Hiểu cô bé này thật là giỏi quá đi, vậy mà lại đánh chết được con sói này...
Xong rồi, Lâm Thanh Thạch cảm thấy hối hận, phi thường hối hận, nếu việc con gái ông đánh chết một con sói bị truyền ra khắp nơi ở đại đội, sau này ai dám lấy con gái ông nữa chul
Như vậy con gái ông liền biến thành nữ tráng sĩ, vậy thì nhà nào dám đem con gái mình vào cửa đây?
Nếu là lúc đầu nói hai anh em cùng nhau đánh chết con sói thì ít ra còn có thể đem công lao đẩy qua cho con trai mình. Nói chủ yếu là con trai đánh chết, chứ không giống như là mọi người nói bây giờ.
Lâm Thanh Thạch một bên buồn rầu, một bên lại đi xử lý vấn đề này, xác của con sói thì đương nhiên là ông muốn đem đi sung công rồi, tuy rằng con gái ông giết chết, nhưng hết thảy đồ vật ở đây đều là của nhà nước.
Đây là con sói dò đường à? Vậy là vẫn còn những con sói khác quanh đây. Nghe nói con gái mấy quyền đã đánh chết con sói này, hẳn là chúng vẫn còn đâu đó quanh đây thôi. Sói không phải là loài yếu đuối hay đi một mình, nếu đây là con sói đi thăm dò, thì bọn họ liền phải cẩn thận mới được, mỗi lần bầy sói từ trong núi sâu đi ra đều gây đổ máu, đặc biệt là ở khu vực chân núi, ở đó có nhiều trẻ con nên càng phải thêm đặc biệt cẩn thận.
Hiểu Hiểu: "..."
Thật ra nếu hỏi cô chó sói nó thực lực như thế nào, thì ở thời điểm đó cô sợ nó một hơi nhảy tới cắn vào cổ cháu trai cô, cô chỉ lo toàn tâm toàn lực tập trung để đối phó với nó, cho nên ... Cô rốt cuộc cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Lam Xảo Mẫn ôm con trai nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra một phen, Vệ Hỉ Nhạc cũng ôm con gái trên dưới kiểm tra một hồi, hai người song song đối diện nhau, cũng không nói gì với nhau.
"... Khu, Hiểu Hiểu, em là làm như thế nào đánh chết con sói đó vậy?" Lâm Hoa Trạch cổ họng có chút nghẹn lại hỏi cô.
Chỉ thấy em gái anh nháy đôi mắt, có chút vô tội nói: "Thì em cứ như vậy mà đánh thôi, trước cha dạy như thế nào thì em làm theo như vậy, em cũng không nghĩ tới con sói dễ đánh đến như thế, chưa gì đã chết, em còn nghĩ là phải sứt đầu mẻ trán thì mới giết được nó."
Lâm Hoa Trạch: ”...'
Lam Xảo Mẫn: "..."
Tâm tình của bọn họ bây giờ thật là phức tạp.
Cô trông như vậy cũng thật là dũng cảm, có thể ở trước mặt một con sói hung ác mà cứu thoát cháu trai mình, không biết người ta còn không nghĩ đó là chó sói, qua miệng cô thì có cảm giác như nó chỉ là một con mèo con bình thường.
Vệ Hỉ Nhạc: "... Không có bị gì là tốt rồi, con cũng nên nghỉ ngơi cho tốt đi."
Hiểu Hiểu nhìn bà với vẻ mơ hồ: "Con có bị gì đâu mà cần nghỉ ngơi chứ? Con cũng đâu phải là người bị tấn công đâu."
Đương sự hoàn toàn không hề cảm thấy sợ hãi tí nào, giống như chuyện này với cô là chuyện hết sức bình thường vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận