Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 115
Vệ Hi Nhạc nhìn con gái mình một hồi, bà lau mặt chấp nhận sự thật là con gái mình không có việc gì, con gái mình với anh tư của con bé đều giống nhau, trời sinh đã khỏe mạnh cường tráng, tài năng có sẵn.
Nếu là con trai, phỏng chừng chồng bà Lâm Thanh Thạch sẽ thật vui, chắc cũng sẽ đem con bé vào quân đội, nhưng trớ trêu thay đây lại là con gái, chẳng lẽ cũng đưa con bé vào quân doanh?
Không được, Vệ Hi Nhạc lắc đầu lo lắng, bà không cho phép con gái vào đó đâu, bà không an tâm xíu nào.
Chuyện sau này ai mà nói trước được cơ chứ, con gái bà chỉ còn vài năm nữa là đến tuổi trưởng thành, không chừng đến lúc đó mọi người cũng sẽ quên đi chuyện này.
Lâm Hoa Khôn từ sau khi trở về vẫn luôn không nói chuyện.
Cậu vẫn còn đang bị đả kích tâm lý.
Chưa từng nghĩ đến mình cũng sẽ có thời điểm như thế này, giữa cậu và em gái lại có một sự chênh lệch lớn như vậy.
Cậu không giống như các anh trai hay em trai của mình.
Lâm Hoa Trạch đứng ở trong viện: "Hiểu Hiểu, em đến đây. Chúng ta cùng nhau luyện tập một chút."
Cũng lâu lắm rồi ba anh em họ không có dành thời gian để cùng luyện tập với nhau, cho nên cũng không biết em gái mình đã tiến bộ đến mức độ nào.
Vệ Hỉ Nhạc xua tay: "Thôi để khi khác đi, hiện tại ăn tết mà tụi con luyện tập cái gì? Các con luyện tập một hồi là không phân biệt nặng nhẹ, nếu bị thương rồi muốn ăn tết như thế nào đây?"
Mẹ nói tính ra cũng hợp lý.
"Vậy thôi chúng ta tới đây so thể lực đi." Lâm Hoa Trạch vẫn chưa từ bỏ ý định.
So thể lực chắc là có thể tập đúng không?
Cái này Vệ Hỉ Nhạc xác thật không có phản đối bọn họ nữa.
Hiểu Hiểu sờ sờ cái mũi, cô nhờ có dị năng nên gián tiếp đã không ít nhiều cũng làm cơ thể cô phát sinh biến đổi, thêm một phân có Lâm Hoa Hoán anh cô cũng phá lệ giống cô, anh tư bởi vì bẩm sinh mạnh hơn người thường, nên mới được cha cô đưa vào quân đội huấn luyện, thành ra cô biểu hiện mạnh mẽ hơn người bình thường thì người khác nhìn vào cũng hiểu được.
Hiểu Hiểu cũng liền đi theo.
Lâm Hoa Trạch đi đến nơi tập luyện.
Em gái anh lớn lên thật cao, nhưng vấn đề là cô bé mới chín tuổi thôi! Cô mới chín tuổi!
Vệ Hỉ Nhạc nắm tay anh lôi kéo: "Đừng có đem việc này nói ra ngoài cho người khác biết, nếu người ta có hỏi con chỉ cần nói là do may mắn thôi."
Bà là vì suy nghĩ cho con rể tương lai của bà mà buồn rau, việc này không giấu đi, sau này làm gì có thằng nhóc nào dám theo đuổi con gái nhà bà đây chứ?
Đi ở trên đường mà gặp con gái bà, có khi là chạy tránh xa ba mét cũng nên.
Bản thân bà thật muốn giấu giếm, nhưng nếu có người hỏi, thì cũng phải thành thật mà nói.
Vệ Tam Toàn cùng Dương Bình nghe xong lời này, chỉ vỗ tay khen ngợi: "Hiểu Hiểu có bản lĩnh cũng là chuyện tốt mà, ve sau không cần lo lắng người khác ăn hiếp con bé." Con bé không ăn hiếp người khác là tốt rồi.
"Các con tính thế nào?"
Vệ Hi Nhạc biết bọn họ nói vậy là có ý tứ gì, lắc đầu: 'Không nên đưa con bé đến quân doanh làm gì, giờ hỏi con bé, con bé cũng không có suy nghĩ đến vấn đề này, nên cứ chờ thêm hai năm nữa rồi mới hỏi lại con bé xem sao."
Con gái bà đáng yêu dễ thương đến vậy, đưa con bé vào quân đội bị đánh đập quăng ngã các kiểu, bà thật sự không nỡ.
Con trai cùng con gái đâu thể nào giống nhau được.
May mắn là con gái bà cũng không có nghĩ đến chuyện đó, cũng đỡ cho bà phải rối rắm.
Lâm Thanh Thạch không có nghĩ nhiều như bà, ông hiện tại chỉ cảm thấy đáng tiếc thay cho con gái mình, giống như anh tư của con bé, tuổi còn trẻ nhưng hiện giờ quân hàm của cậu so với con cả muốn cao hơn rồi, vì cái gì? Đó là vì quân công!
Trong quân đội mọi thứ là đều lấy công bằng làm chuẩn, lấy quân công làm tiền đề để thăng chức, mà không phải lấy xuất thân cùng tuổi tác.
Con gái nếu mà muốn đi, chuyên tâm học tập tốt một chút, khẳng định tốc độ thăng tiến cũng sẽ rất nhanh.
Có điều con gái ông lại không nghĩ đến sẽ nhập ngũ nên ông cũng không muốn ép con bé.
Hiểu Hiểu tôn kính quân nhân, nhưng mà để chính cô đi làm quân nhân... Cô cảm thấy, cho dù cô có mặc lên mình bộ quân phục, cô cũng không phải là một quân nhân thực thụ, nên vẫn là thôi không đi vào đó làm gì.
Cô là cô gái theo chủ nghĩa hưởng thụ sự tự do.
Ôn Kim Nghiêu nhìn Hiểu Hiểu chằm chằm. Môi cậu cứ mấp máy muốn nói gì đó lại thôi. Hiểu Hiểu thấy cậu như vậy, liền muốn đùa giỡn, cậu không nói cô cũng không nói luôn.
Ôn Kim Nghiêu cũng là một người kiên nhẫn, chính là đợi cô đi về tới đại đội mới hỏi: "Lúc cậu ở trong thôn, quả thật có sói chạy xuống núi sao?"
Hiểu Hiểu gật đầu: "Đúng vậy?"
"Là cậu gặp nó trước sao?”
"Đúng vậy?”
"Là cậu giết con sói kia sao?"
Hiểu Hiểu tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy."
Hiểu Hiểu vẫn luôn nhìn cậu, không nhìn thấy trên gương mặt cậu có tí kinh hoảng hay sợ hãi, tự nhiên ... chạy về phía cô.
Ôn Kim Nghiêu kích động nói năng cũng nhanh hơn: "Cậu thật sự có thể giết chết con sói đó sao? Vậy sức lực của cậu có phải là rất lớn hay không?”
"Tôi cũng cảm thấy bình thường thôi."
"Cậu làm như thế nào mà được vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận