Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 116

Chuong 116Chuong 116
"Tôi có thể học theo cậu không?”
Hiểu Hiểu cuối cùng cũng biết trọng tâm vấn đề cậu muốn nói ở đâu rồi: "Cau muốn học?"
Ôn Kim Nghiêu gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy!" Nếu cậu cũng mạnh mẽ như vậy, thì cho dù sau này ba mẹ cậu có phát sinh việc giống như lúc trước thì ít nhất cậu cũng có thể bảo vệ họ, bảo vệ người nhà cậu.
Chuyện lúc trước cho dù đã qua đi thật lâu rồi nhưng mà khi nhớ lại, cậu vẫn bị ám ảnh cứ như việc đó chỉ mới xảy ra vào hôm qua thôi.
Hiểu Hiểu cũng không vội đồng ý ngay với cậu: " Để tôi hỏi cha tôi đã."
Lâm Thanh Thạch trên mặt không có chút biểu cảm gì, ông đưa ánh mắt nhìn về phía cậu bé, cũng không nói có đồng ý hay không mà hỏi ngược lại cậu: "Con muốn đi theo chú học đánh quyền vì lí do gì?"
"Con muốn bảo vệ gia đình mình."
Nguyên nhân này làm sao mà ông có thể từ chối được đây! Lâm Thanh Thạch sờ sờ cằm: "Mỗi buổi sáng chú đều sẽ mang theo các anh cùng Hiểu Hiểu đi luyện quyền, nếu cháu muốn học thì mỗi buổi sáng hãy đến đây."
Nếu như cậu chỉ nói cho vui miệng mà không có nghị lực, thì chỉ cần tập luyện vài ngày cậu sẽ bỏ cuộc thôi.
Nói vậy có nghĩa là ông đã cho phép.
Ôn Kim Nghiêu cười lộ ra mấy cái răng cửa, cậu tuy còn nhỏ nhưng đã biết chú ý giữ hình tượng, từ sau khi cái răng cửa của cậu bị gãy, thì đến nói chuyện hay ăn cơm cậu đều không hề hé miệng ra quá lớn, mà giờ vui quá cậu quên mất làm lộ ra cái răng đen thui.
Lâm Hoa Khôn biết cậu nhóc rất để ý đến ngoại hình, cố ý chỉ vào răng cậu ta mà cười ha ha, cố ý chọc cho cậu nhóc thẹn thùng rồi tức giận, để cậu ta không thèm đến tập nữa, cậu không muốn cứ mỗi sáng nhìn thấy cậu nhóc này đâu, mỗi lần ở trường học nhìn cậu ta với em gái mình chơi với nhau là cậu đã đủ buồn bực rồi.
Ôn Kim Nghiêu mặt đỏ lên, nói không nên lời, nhìn thoáng qua Hiểu Hiểu: "..."
Cậu rất sợ cô ghét bỏ cậu.
Hiểu Hiểu: "..."
Cô vẫn có thể kiềm chế được.
Hiện tại quan trọng nhất vẫn là ăn tết, nên quyết định là đợi ăn tết xong thì mới bắt đầu.
Từ đại đội Hồng Tinh trở về bọn họ liền ở trong đội, Lâm Thanh Thạch đưa tay xoa đầu con gái: "Hiểu Hiểu, con phải chú ý một chút, rất có khả năng sói sẽ xuống núi một lần nữa. Chúng nó có thể sẽ nhớ kỹ mùi vị trên cơ thể của các con, nên trong khoảng thời gian này con không nên đi một mình đến những nơi hẻo lánh, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm."
Lời này ông cũng không phải là lần đầu tiên dặn dò, Hiểu Hiểu gật gật đầu, làm ông yên tâm: "Dạ con biết rồi, con sẽ không đi đến những nơi hẻo lánh một mình, con chỉ ở trong nhà thôi."
"Vậy là tốt rồi, dù sao ở trong nhà cũng an toàn hơn."
Lâm Thanh Thạch trở về nhà liền đi dạo xung quanh nhà kiểm tra vòng bảo vệ một lượt để xem có cái nào bị hư hại hay không, sau đó đem đi đổi cái mới. Vệ Hi Nhạc nhìn thấy ông như vậy, liền cảm thấy chông mình không hề giống một người hung dữ hay một người tính cách thất thường như mọi người hay nói, dù sao phòng bệnh hơn chữa bệnh, nhưng mà hiện tại cũng là tết, nơi nơi đều rất nhiêu người tụ tập, vả lại trẻ con cũng được phát cây trúc có gắn pháo đốt làm tín hiệu, âm thanh cũng rất lớn, các loại thú dữ đều rất sợ cái này, nên hiện tại chúng nó cũng không dám xuống núi đâu.
Nhưng chúng nó vẫn xuống núi. Có lẽ sâu bên trong núi là một đám sói đông đúc, chúng nó bị đuổi đi hoặc rất có thể chúng nó là bị lạc đường nên chạy đến đây.
Bầy sói tổng cộng có chín con, dẫn đầu là một con sói to lớn hơn các con trong bây một chút, nó có một đôi mắt sâu thẳm và thời điểm này nó đang nhìn thẳng vào một người, ánh mắt bắt đầu trở nên hung tàn làm người ta nổi hết da gà.
Tần Minh San bị dọa không dám động đậy cũng không dám làm gì manh động, cô ta biết thời điểm này cô ta nên làm gì, có thể là bỏ chạy hoặc là la to kêu cứu, hoặc là chụp lấy một vật gì đó phòng thân, dù biết rõ bản thân nên làm cái gì nhưng mà giờ toàn thân cô ta lại không có chút sức lực để làm bất kỳ điều gì cả, điều này khiến cô ta càng ngày càng lâm vào tuyệt vọng. Con người ở thời điểm sợ hãi tột độ, thì thân thể cũng căng cứng không thể nhúc nhích.
Hiểu Hiểu cảm thấy bản thân thật xui xẻo, nói đúng hơn là bị vạ lây, cô giằng co với con sói bị té ngã thì nhìn thoáng qua nữ chính không thể nhúc nhích được, cô cảm thấy bản thân đúng là bị vạ lây thật mà.
Cô chỉ là nghe cha cô nói có thanh niên trí thức qua bên này ăn tết, nên muốn cô đưa một chút đặc sản đến cho họ. Vậy tại sao cô ta lại xuất hiện ở cái chân núi hẻo lánh như thế này, mà ai lại có ngờ bây sói lại ở đây?
Tần Minh San chỉ cảm thấy đôi mắt mình không biết tại sao lại mờ mờ không nhìn thấy rõ gì cả, đến khi có một cơn gió thổi qua, cô ta mới kinh ngạc phát hiện thì ra là bản thân đang rơi nước mắt, cô ta thật sự là vô tội, cô ta chỉ muốn tranh thủ cơ hội trong lúc con gái của đại đội trưởng mang đồ đến thì cùng cô bé nói chuyện vài câu, muốn tạo một chút thiện cảm với cô, ai mà có thể ngờ tới lại gặp chuyện như thế này cơ chứi
Bạn cần đăng nhập để bình luận