Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 117

Chuong 117Chuong 117
Hiểu Hiểu cảm thấy chắc là do nữ chính ở đây nên mới có việc này, còn Tần Minh San lại cho rằng chính Hiểu Hiểu đã vạ lây cho cô ta, nếu cô bé không tới thì cô cũng sẽ không đi ra cửa làm gì, hơn nữa sự việc lần trước cô bé cũng là người đầu tiên thấy chó sói, đúng là gây xui xẻo cho người khác.
Cả hai đều cho rằng chính đối phương là người dẫn đến xui xẻo cho bản thân họ, bất quá khác nhau ở chỗ một người thì thì cố gắng chống trả, còn một người thì sợ đến không nhúc nhích được.
Hiểu Hiểu trong tay không phải là không có vũ khí, nhưng mà với mấy cái khúc cây gỗ này mà dùng để chống chọi với chín con sói thì có hơi bất khả thi.
Con sói đầu đàn đang tìm cơ hội để tấn công, nó nhìn Hiểu Hiểu, cũng nhận biết được cô rất nguy hiểm, đây là do nó ở trên bãi săn thời gian lâu dài rèn luyện được cái khả năng quan sát này nên nó biết con người nhỏ bé này không như vẻ bề ngoài của cô, thành ra nó không dám coi thường đối phương, nó cũng không cần tấn công ngay mà chậm rãi đợi cô lộ ra sơ hở mà làm một phát ăn ngay.
Mặt khác lũ chó sói cũng di chuyển thành một vòng tròn, chưa nghe được tín hiệu tấn công của sói đầu đàn chúng cũng sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào.
Sự thật chứng minh, cảm giác của sói đầu đàn vô cùng chính xác, quan sát khoảng thời gian lâu như vậy mà nó không hề tìm được một chút sơ hở nào, đúng lúc này có người từ hội thanh niên trí thức đi đến, thì ra là Cố Thiên Cảnh, thấy anh đến Tần Minh San liền nhìn về phía anh bằng ánh mắt đáng thương mong được giúp đỡ, thấy vậy Hiểu Hiểu cũng biết ngay cô là do bị nữ chính và nam chính vạ lây, đúng là, cứ nữ chính mà ở đâu gặp chuyện thì nam chính liên xuất hiện ra tay giúp đỡ, đây là cố ý để cho hai người họ có cơ hội nảy sinh quan hệ với nhau à?
Chứ nếu không phải như vậy thì làm sao hai người bọn họ có thể nảy sinh tình cảm, đi đến bên nhau chứ.
Để bọn họ sớm được đến bên nhau một tí mà bản thân cô cũng bị dính vào nguy hiểm, giống như cái tình hình nguy hiểm trước mặt này cùng một số chuyện vặt vãnh lúc trước, những nguy hiểm nho nhỏ này làm sao sánh được với những nguy hiểm sau này.
Chỉ là nếu bọ họ ở bên nhau, thì sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa.
Hiểu Hiểu nhờ có khúc cây che đậy liền tìm thấy được một con dao nhỏ cầm chặt trong tay.
Ở đây có tới chín con sói, nên cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà có hai người đó ở đây cô cũng không thể đem mấy con sói này bắt vào trong không gian của mình được, nên đành phải giải quyết chúng nó ở đây thôi.
Nếu trong tay không có vũ khí, với mấy cây gỗ thì rất khó để xử chúng nó, nhưng nếu có vũ khí thì mọi chuyện lại khác hoàn toàn, con dao nhỏ này tuy là nó nhỏ thật nhưng đủ sắc bén, vẫn có thể đánh gục được chúng nó.
Tính ra may mắn là cô có chuẩn bị sẵn mấy cái này đem theo bên người... cũng may là cô lo xa nên giờ có cái mà dùng.
Anh mắt cô bắt đầu tập trung lại, tay nhỏ động đậy, cơ hội của cô đã tới!
Con sói đầu đàn móng vuốt giật giật, phóng nhanh một phát hướng về phía cô, Hiểu Hiểu cúi thấp người tránh được cái miệng của nó, cô cắt ngang bụng nó một dao, vết dao kéo từ bụng chạy dọc tới cổ con sói đầu đàn, tạo thành một vết chém vô cùng sâu, tạo ra một mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, ruột của con sói rơi thẳng xuống mặt đất, nhìn cảnh này vô cùng đáng sợ, Tần Minh San vừa nhìn thấy cảnh này, đầu óc cô ta choáng váng như bị say xe, thế giới trước mắt cô ta vô cùng trống rỗng.
Cố Thiên Cảnh cũng bị cảnh này làm cho hoảng sợ, hét to lên một tiếng, quả thật làm hắn sợ hãi quá đi, dù sao tố chất tâm lý của hắn cũng vững hơn của Tần Minh San, nên hắn hướng về phía mọi người ở xa xa kêu lên, nhặt đại một khúc gỗ lên cầm trên tay quay qua nhìn Tần Minh San bị dọa đến mức không dám nhúc nhích, nhanh trí nắm tay cô ta chạy lùi về phía sau để tránh không bị đám sói hợp lại cắn.
"Răng rắc ——" cây gỗ trong tay hắn vừa chịu một nhát cắn của con sói, nhát cắn của con sói vô cùng mạnh mẽ làm cho cây gậy gỗ trong tay hắn bị gay ra làm hai, Tân Minh San thấy cảnh này rùng mình một cái, nếu nó mà cắn trúng người cô ta thì chắc xương cốt của cô ta cũng giống như khúc gỗ này quá.
Những thanh niên trí thức xem ra cũng là những người dũng cảm, nghe thấy tiếng kêu liền rất nhanh tụ hợp lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mỗi người đều cầm theo vũ khí chạy đến, Trương Hằng cũng nhanh chân chạy tới, người cam gậy gỗ, người đem theo dao chẻ củi cùng nồi sắt làm giáp che chắn.
Có người tới vậy càng tốt, người thông minh là người biết nắm bắt thời cơ, Hiểu Hiểu dùng một đao giải quyết sói đầu đàn, điều này cũng đủ khiến cho những con sói còn lại bị yếu thế, nhưng như vậy cũng chưa làm chúng nó sợ hãi để bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận