Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 118

Chuong 118Chuong 118
Sói đầu đàn được tuyển từ trong đám sói cường tráng nhất ra làm thủ lĩnh, nhưng với vết chém lúc nãy của cô thì chắc chắn nó không thể sống được, chúng nó sẽ lại chọn ra một con sói khác cường tráng nhất trong đám sói này để trở thành thủ lĩnh của chúng, đây cũng là cơ hội tốt nhất cho chúng thể hiện thực lực của bản thân.
Hiểu Hiểu cũng không muốn tha cho chúng nó chạy đi, nếu để bọn nó chạy đi, cũng chính là để lại nguy hiểm cho sau này, mà đám sói cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Cố Thiên Cảnh bị một con sói nhào tới cắn vào cánh tay của hắn, hắn dùng cánh tay khác còn lại ném một cục đá vào thẳng miệng của con sói đó, cục đá trúng ngay mắt và mũi của con sói khiến nó đau đớn, nên nó đành phải há miệng buông cánh tay của hắn ra, nhưng mà sức cắn của nó rất mạnh, để lại trên tay hắn vài dấu răng, cũng may góc độ không đúng, không trúng vào điểm nguy hiểm cho nên cũng không bị nặng lắm.
Trương Hằng chạy nhanh, trong tay hắn cầm dao chẻ củi: "Chúng tôi tới giúp các cậu đây, đã gọi thêm người rồi, rất nhanh họ sẽ đến thôi, cố gắng đợi thêm chút nữa!"
Người đến nhiều nên lập tức xông lên làm giảm bớt khó khăn cho Tần Minh San với Cố Thiên Cảnh.
Trong bầy sói, con sói đầu đàn nằm trên mặt đất hơi thở thoi thóp, Hiểu Hiểu một mình đánh với hai con sói, Cố Thiên Cảnh cùng Tần Minh San đánh với hai con sói khác, còn những con sói còn lại thì quanh quẩn ở bên ngoài quan sát, đê phòng sợ bọn họ chạy trốn.
Tranh thủ giây phút sơ hở của một con trong số hai con, Hiểu Hiểu tránh qua một bên hướng ve phía một con sói đó chạy nhanh tới, mọi người con chưa kịp thấy con dao cô đưa ngang qua người nó, thì cổ của con sói đó đã bị chém cho chảy máu, bởi vì chém vào động mạch chủ của con sói nên máu tuôn ra rất nhanh, rõ ràng là đã nhắm trúng điểm yếu của nó rồi.
Các thanh niên trí thức đã chạy tới thêm mười mấy người nữa, kẻ địch là chó sói rất nguy hiểm, chưa nói đến là một bay sói nên bọn họ cẩn thận từng tí một không dám mạo hiểm.
"Ngao —_—"
Tự nhiên có một tiếng sói tru lên, đây có ý là bảo mấy con sói kia rút lui.
Nhưng mà Hiểu Hiểu không muốn thả cho bọn nó đi, nhưng mà ở đây đông người như vậy đem bọn nó giết sạch thì cũng có hơi đáng sợ.
Chờ mọi người ở đây rời đi thì...
Đợi chúng nó bỏ đi chỉ để lại hai con sói đã chết nằm trên mặt đất, lúc này Tần Minh San chịu hết nổi, hai chân mềm nhữn ngã ngồi trên đất.
Cố Thiên Cảnh nhìn xuống ba dấu răng in sâu trên cánh tay đang chảy máu khắp trên quần áo của mình.
Trương Hằng đi tới, nhanh trí dùng tay đè chặt lại không cho máu chảy nữa: "Cậu còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Dư Thu Đồng chân run rẩy đi về phía Hiểu Hiểu, thời điểm đi ngang qua con sói bị cắt ngay cổ, cô ta chạy thật nhanh sợ nó nhảy lên cắn cho cô ta một phát.
"Hiểu Hiểu, em thế nào rồi, có bị thương ở đâu không?”
Hiểu Hiểu đem cất con dao của cô lại: "Em không có việc gì." "Em phải thật cẩn thận vào nha, lúc mấy con sói bỏ đi chị thấy chúng nó đều nhìn chằm chằm vào em." Như kiểu phải nhớ kỹ gương mặt của cô bé vậy.
Hiểu Hiểu cũng có để ý đến việc này, trong mắt cô hiện lên một tia u ám, nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, cô sẽ lập tức đuổi theo chúng nó diệt trừ tránh để lại hậu hoạn về sau.
Có thanh niên trí thức đi kêu người, kết bè kết đội đem những người mạnh khỏe chạy tới, đến nơi thì chỉ nhìn thấy xác của hai con sói vẫn còn ấm và một vũng máu lớn mà thôi.
"Có ai bị thương à?”
"Cố Thiên Cảnh bị thương."
Tính ra cũng có chút buồn cười, rõ ràng Hiểu Hiểu và Tần Minh San nhìn thấy sói trước, nhưng Cố Thiên Cảnh lôi kéo với Tân Minh San đánh nhau với chúng lại bị thương, còn hai cô thì không ai bị gì cả.
Lâm Thanh Thạch chân mày nhăn chặt, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Chúng ta vào núi đem hết đám sói này giết đi, bằng không cũng không an toàn mà cũng không có biện pháp gì tốt, cũng không biết đến lúc nào chúng nó lại xuống núi."
Lúc nãy may mà phát hiện sớm nên con gái ông và hai thanh niên trí thức này chưa bị thương gì quá nặng, nhưng nếu lỡ một đứa trẻ nào gặp phải bọn sói hoặc một người già nào không đóng kỹ cửa sổ lại thì cũng không may mắn như hôm nay đâu.
Hiểu Hiểu đứng dậy: "Cha cho con vào núi chung với ạ."
Lâm Thanh Thạch lập tức phản đối: "Con nói giỡn cái gì vậy, không được, rất nguy hiểm, con lần này là do may mắn nhưng không có nghĩa là lần nào con cũng gặp may mắn đâu."
Hiểu Hiểu cũng không phải nói giỡn: "Cha làm sao mà ba tìm được bọn nó, sói là loài động vật rất cẩn thận, con có cách tìm được bọn nó."
Cuối cùng Lâm Thanh Thạch cũng đồng ý với Hiểu Hiểu là sẽ đi cùng với Hiểu Hiểu vào núi, sau đó Vệ Hi Nhạc liền bị kéo xuống, Lam Xảo Mẫn chỉ có thể ôm con trai vào lòng để an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận