Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 119
Lam Xảo Mãn cũng cảm thấy là Hiểu Hiểu không nên đi, nhưng bản thân cô nhất định phải chủ động đi, hơn nữa còn liệt kê những lý do khiến cho cô phải di ... Cô ấy nghe xong cũng có phân bị thuyết phục.
Hiểu Hiểu nói rằng cô có thể tìm thấy được những con sói đó vì một lý do đơn giản, chỉ cần tìm một con chó là được, Hiểu Hiểu đã bôi nước cỏ gây kích thích lên trên những con sói đó, sau một thời gian, chúng nó nhất định sẽ không xoá mất được.
Chỉ cần theo dõi mùi là có thể tìm thấy nó.
Những con chó ngoan ngoãn hơn đều có thể làm điều đó.
Ở đây bọn họ nhất quyết muốn nuôi chó mặc dù không có nhiều thức ăn để cho chúng, căn bản là chó nhà rất là nghe lời, lại rất có khả năng, bởi vậy cũng không thể giết chúng.
Lâm Thanh Thạch nghe lời của con gái và đi mượn hai con chó, một nhóm người cỡ hai mươi người xuất phát lên trên núi.
Lâm Hoa Trạch cũng đến tham gia cùng bọn họ, anh còn cẩn thận chuẩn bị lương khô và ấm đun nước, cộng thêm một cái rìu ở trên tay.
Lam Thanh Thạch trên tay cầm theo một khẩu súng.
Kể từ khi họ khởi hành, Vệ Hỉ Nhạc đã cảm thấy rất bất an, ở nhà liên tục đi qua đi lại, Lâm Chấn Dân không hiểu sao cô mình lại đi như vậy, nhóc còn định sẽ tìm Hiểu Hiểu để cùng chơi, nhưng cuối cùng lại bị mẹ mình ngăn lại: 'Chúng ta chơi cái này đi, được không?”
Lâm Hoa Khôn ở nhà cũng liền nóng nảy.
Cậu chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn quá nhỏ, cha hoàn toàn không thèm để ý đến cậu.
Ôn Kim Nghiêu vội vàng chạy đến, cậu ấy đã để ý đến thông tin ở đây và đã chạy đến ngay khi vừa nghe được tin tức.
"Hiểu Hiểu ở đâu rồi ạ? Có phải Hiểu Hiểu đã đi theo vào trong núi rồi hay không?" Vừa thấy Lâm Hoa Khôn gật đầu, cậu ấy hít một hơi sâu, rồi quay người rời đi.
Lâm Hoa Khôn giữ chặt cậu ấy lại: "Cậu định đi đâu đó, chả lẽ cậu cũng muốn đi hay sao?" Ôn Kim Nghiêu liền cười khổ: "Không phải, tôi vẫn tự biết lượng sức mình."
Nếu như gặp được sói, vậy thật sự chả khác gì là đi giao đồ ăn tận miệng cho chúng.
"Vậy thì cậu đi đâu hả?”
"Tôi muốn đi xem Hiểu Hiểu đã gặp phải chó sói ở đâu." Cậu ấy không đi tới đại đội, nhưng cũng đã cùng Hiểu Hiểu đi chơi rất nhiều lần rồi, nơi này cậu cũng đã quen thuộc.
Lâm Hoa Khôn ngạc nhiên một chút, rồi nói theo: "Tôi cũng muốn đi xem."
Cho tới nay không ai có thể giải thích được một lí do hợp lí, tại sao chúng nó có thể lặng lẽ đi đến sân của nhóm thanh niên trí thức mà không một tiếng động?
Chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức cũng không nằm ở dưới chân núi, cũng không phải ở ngóc ngách hẻo lánh gì.
Làm thế nào mà bầy sói đó có thể đến được đây, trên đường đi chúng không bị ai phát hiện ra hay sao?
Bọn họ đi đến nơi ở của nhóm thanh niên trí thức, thanh niên trí thức vẫn còn ở trong viện, môi trường ở đây rất phức tạp, có chuyện gì vừa phát sinh cũng có thể đủ để cho bọn họ nhắc đến năm sau.
Tay của Cố Thiên Cảnh được băng bó khá tốt, Tân Minh San đứng ở một bên đỏ hoe mắt nói: "Thật xin lỗi, lân này đã khiến anh phải bị thương rồi."
Cố Thiên Cảnh liền an ủi cô: "Này không phải là lỗi của cô, cô cũng không cần phải xin lỗi tôi đâu."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ gặp phải một con sói bên ngoài cửa, nếu một người đi ra cửa một mình, vậy thì gặp phải nguy hiểm lớn rồi."
"Lần này cũng may là nhờ có Hiểu Hiểu, bằng không đúng là rất nguy hiểm, chờ cô bé trở lại, chúng ta phải tới cửa để nói lời cảm ơn đấy!"
Tần Minh San liền sững sờ, miễn cưỡng cười rồi nói: "Đúng vậy thật, lân này cô ấy cũng đã giúp ít nhiều, tôi đã bị doạ đến cả ngây người, lúc đó tôi không kịp chú ý, anh có thể nói cho tôi biết cụ thể là lúc đó đã phát sinh chuyện gì không?" Khi đó cô ta đã bị doạ đến mức không thể phản ứng được gì, tuy là có ở đó, nhưng hỏi gì cũng đều không biết.
Dư Thu Đồng cũng rất là tò mò, bây giờ cô ta đang cố để nhớ lại, cũng không biết từ đâu mà mình lại có dũng khí để xông lên như vậy nữa.
Trong lời nói của Cố Thiên Cảnh đều thể hiện sự sùng bái đối với Hiểu Hiểu: "Hieu Hiểu cũng không hổ danh là từ nhỏ đã được theo đội trưởng Lâm để rèn luyện, nếu cô ấy là con trai, khẳng định sẽ rất giống anh của cô ấy, là một người quân nhân xuất sắc ở trong quân đội, tuy bây giờ tuổi cô ấy vẫn còn nhỏ, nhưng mà các người không biết đâu, Hiểu Hiểu đã dám đối đầu với bọn sói với một con dao nhỏ ở trên tay, lúc đầu cô ấy đối đầu với con sói thủ lĩnh đó, so sánh với những con còn lại thì nó thậm chí còn lớn hơn một vòng, lúc đó những con sói khác chỉ vây quanh và không dám xông lên..."
Lâm Hoa Khôn nghe xong chuyện của Hiểu Hiểu liền toát cả mồ hôi, nhưng ở trong lòng lại cảm thấy rất là tự hào.
Đây chính là em gái của cậu ta đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận