Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 121

Chuong 121Chuong 121
Vệ Hi Nhạc di đến, nhìn thấy mọi người đều bình an vô sự không bị gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới an tâm mà đi xem thành quả của họ, một hai ba bốn năm sáu bảy, còn có thêm ba con nhỏ nữa.
Xem ra bọn họ đã chiếm được cái hang sói.
Lúc này có thể yên tâm mà ăn tết, nói đến tết sắp bước qua tuổi mới thật đúng là càng nhiều thăng trầm.
Hiểu Hiểu và Lâm Hoa Khôn đến chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức để an ủi người bị thương, đồng thời cũng đem chiến lợi phẩm qua bên đó, Cố Thiên Cảnh là một trong những người đi đầu đánh sói, tự nhiên sẽ có một thu hoạch ngoài lề, ví dụ như thịt sói và các bộ phận linh tinh khác.
Thịt thì được ăn trực tiếp, còn xương có những công dụng kỳ diệu khác nhau như là nấu rượu và làm thuốc.
Cố Thiên Cảnh nâng niu một mảnh da sói mà anh ta đã đổi lấy và sẽ dự định giữ nó để làm kỷ niệm.
Nếu không phải vì sợ gia đình mình lo lắng, Cố Thiên Cảnh đã định gửi mảnh da sói này về nhà, để gia đình nhìn thấy được sự dũng cảm của mình, đây chính là huy chương của anh ta.
Hiểu Hiểu thì chú ý đến Tần Minh San ở bên cạnh cô, mọi người đến khi cô ta đang ở trong phòng của Cố Thiên Cảnh, hai người ở đó không biết đang nói về chuyện gì, xem ra sau lần sự cố này, họ sẽ có cảm tình với nhau hơn.
Cô nhớ rằng là hai người họ đã yêu nhau khi còn đang học đại học, trường đại học đó đã được bảy mươi ba năm, còn mấy năm nữa mới tổ chức thi tuyển sinh đại học.
Nói một cách khác, bọn họ sẽ phải trải qua những chuyện như vậy đã nhiều năm, cho nên mới đặc biệt mong đợi kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục.
Tần Minh San nhìn sang Hiểu Hiểu, lần này cô ta mới phát hiện ra là mình có tình cảm nhất định với Cố Thiên Cảnh, có lẽ là vì anh ấy đã dũng cảm kéo cô ta ra khỏi miệng sói để cứu và bảo vệ cô ta không bị thương.
Vừa lúc là hai người vẫn chưa ai cưới chưa ai ga đang ở tuổi thanh xuân, Tần Minh San đã xuống nông thôn mấy năm nay, không phải không có người có cảm tình với cô ta, bọn họ ai cũng muốn trở thành người yêu của cô ta, nhưng đều bị Tân Minh San từ chối hết.
Đương nhiên lí do từ chối là cô ta luôn nói mình muốn chuyên tâm làm việc, không có thời gian nghĩ đến việc yêu đương.
Trước đó cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng hiện tại thì sao?
Có phải anh ấy vẫn luôn có ấn tượng tốt ve mình hay không?
Nhưng sao lúc trước anh cũng đã nói chuyện với cô ta rồi mà trở về anh lại không đến tìm cô ta để nói chuyện?
Người bình thường sẽ không có cái gọi là dũng khí để cứu người ra khỏi miệng sói, mỗi lân Tần Minh San nghĩ đến chuyện này, tim cô ta đều đập nhanh hơn.
Cô ta luôn muốn trở lại thành phố, nếu lập gia đình ở dưới quê thì cả đời này cô ta sẽ không tốt lên được, cô ta sẽ không bao giờ được trở lại thành phố nữa.
Trước khi cha mẹ Tần Minh San dẫn cô ta đi đã nói chuyện rất lâu, cô ta cũng hiểu, hoàn toàn hiểu, lần nào cũng đảm bảo rằng sẽ không có người yêu, nhưng mà nếu là Cố Thiên Cảnh thì lại khác. Tần Minh San cảm thấy mơ hồ, liệu mình qua lại với anh ấy rồi thì cô ta còn có thể quay trở lại hay không?
Cô ta nhìn thoáng qua hộp bánh quy ở đầu giường của Cố Thiên Cảnh, loại bánh quy này Tần Minh San cũng đã từng ăn qua, rất là quý, hơn nữa có tiền cũng không chắc có thể mua được.
Lúc trước cô ta cũng chỉ có thể ăn được một miếng, và nó thực sự rất ngon.
Cố Thiên Cảnh chưa bao giờ nói về gia đình của chính mình, nhưng những chuyện của người ở trong khu này thì cô ta cũng biết đại khái. Ví dụ như ai hay lén mua đồ ngon để ăn, nhà ai nghèo nhất, ai hay để dành lương thực để gửi về trợ cấp cho gia đình...
Mọi người đều ở chung một khu, không ai giấu được ai cả.
"Tôi không quấy ray cô dưỡng thương nữa, tôi đi vê trước đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận