Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 124

Chuong 124Chuong 124
Nói cách khác thì món mặn chỉ có một món, chính là món cá kia, những thứ khác đều là đồ ăn chay. Bọn họ ở đây đều chú ý đến việc thập toàn thập mỹ(*). Hiện tại có tổng cộng mười món ăn, hai nhà khác mỗi nhà đem theo hai món, chẳng lẽ còn có thể đem nguyên liệu sống đến cửa?
[Chú thích: (*) Thập toàn thập mỹ là hoàn hảo vô khuyết,'mười phân vẹn mười". ]
Sau khi bà ta nói xong, Vương Nguyệt Quế đứng trước mặt Phương Phán Xuân không nói gì thêm, sau đó đi theo Vệ Hỉ Nhạc trở về nhà bọn họ, bà cụ mắng chửi bọn họ một lúc lâu.
"Hiện tại cô ta đang ỷ vào hai ông bà già này thiên vị cô ta nên mới dám lộng hành làm thế! Năm trước cô ta bưng một đĩa đậu phụ, một đĩa củ cải xào, còn nói cái gì mà chỉ là gom góp cho đủ số lượng món, đến phiên chúng ta thì cô ta lại không nghĩ được như vậy."
Lời nói của bà cụ có hơi khó nghe một chút nhưng thực tế thì hai ông bà già còn có thể sống được bao lâu nữa đâu chứ?
Tào Phi Yến còn có thể nghĩ đến chuyện đó sao? Đến lúc đó bà ta còn có thể bày trò như vậy thì cái tên Vương Nguyệt Quế của bà đây sẽ viết ngược lại!
Có điều trên có chính sách dưới có đối sách.
Hôm nay mùa thu hoạch rất tốt, nếu bữa cơm tất niên chỉ có một món cá, vậy thì thật hết nói nổi! Bọn họ không thể quá keo kiệt mà mang theo ít đồ ăn qua đó, vậy thì chỉ có cách là làm thịt nhỏ lại.
Một cái tô lớn nhìn qua thì rất hoành tráng, chẳng qua là mỗi người chỉ có thể ăn được vài miếng, nhưng mà nhà Vệ Hỉ Nhạc đã giết một con gà, làm thêm một nồi canh gà cho Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân, năm nay bọn họ đều rất dễ bị bệnh, tuổi cũng đã lớn nên phải rất lâu mới khỏe mạnh trở lại.
Tuy rằng hiện tại hai người bọn họ đều nghiêng về nhà em trai út, có điều lúc trước bọn họ không phải như vậy, bọn họ cũng rất có tư cách của những người làm cha làm mẹ, khi con cái còn chưa trưởng thành thì bọn họ thà không ăn để tiết kiệm được cho con cái của mình còn hơn.
Trước khi em trai út của họ hy sinh thì hai người cư xử rất bình thường, căn bản là một bậc cha mẹ bình thường.
Vào thời điểm tết như thế này, nếu như có bất cứ mâu thuẫn gì thì tất cả mọi người đều sẽ không biểu đạt ra ngoài. Bọn họ đặc biệt chuẩn bị canh gà cho hai ông bà lão, Tào Phi Yến cũng không nói gì mà chỉ lấy một chút cho cháu trai nhỏ cùng con dâu đang mang thai, sau đó nhìn bọn họ ăn.
Ngược lại Phương Phán Xuân có nói muốn chia cái này cho cháu trai nhưng có điều đã bị Lâm Thanh Thạch ngăn cản lại.
Nhìn thấy thần sắc kia của ông cụ, Phương Phán Xuân không nói thêm gì nữa, bà cụ vui vẻ ăn uốn no say bởi vì đây chính là một lòng hiếu tâm(*) của con cháu mà.
[Chú thích: (*) Hiếu tâm: hết lòng thờ phụng cha mẹ. ]
Thịt sói là 'vở kịch lớn của năm nay, người ăn thịt sói cũng không nhiều lắm, hiện tại tất cả mọi người đều đã nếm thử qua, bọn họ lên núi săn bắt được một con sói, sau đó bọn họ chia đều ra, một phần được đem bán đi, thịt sói có hương vị rất thô cho nên mùi vị tương đối nồng, căn bản là phải cho rất nhiêu nguyên liệu.
Ăn kiểu như vậy thì người trẻ tuổi cảm thấy nhai ăn rất ngon, người lớn tuổi thì lại ăn không nổi.
Hiểu Hiểu đã nếm thử trong bữa cơm tất niên nên hiểu rất rõ mùi vị, giờ thì người ta không còn săn bắt và bán thịt sói nữa, nhưng mà không sao, nhà bọn ho vẫn còn.
Năm nay thịnh vượng hơn bao giờ hết, cô có thể ăn tết một cách thỏa thích.
Đối với Hiểu Hiểu mà nói thì đây là một năm tương đối an bình, ngoại trừ Lâm Tú Hồng ra, không có người khác hỏi cô chuyện đánh sói, Hiểu Hiểu vô cùng hài lòng về điều đó, trong khoảng thời gian này cô đều trốn tránh mọi người, thật sự là cô bị hỏi đến mức sợ luôn rồi.
Nhưng năm tháng trôi qua không phải lúc nào cũng yên bình được như thế, năm mới vừa qua đi, hiện tại đang là mùa xuân năm 1974. bọn họ liền đón nhận một tin tức xấu, Lâm Hoa Dương bị điều xuống dưới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận