Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 129

Chuong 129Chuong 129
Người giám hộ rất cứng đầu, Vệ Hi Nhạc có nói gì đi chăng nữa thì hắn cũng đều không muốn đi kêu Lâm Hoa Dương ra gặp họ.
Đã gần nửa tháng kể từ khi lần cuối cùng họ đến đây, thời gian cũng không phải là ngắn.
Vệ Hỉ Nhạc không thể bị đã kích như vậy được, trong niềm háo hức được gặp đứa con trai mình, bà đã cố gắng kìm nén để năn nỉ hắn ta bỏ qua cho.
Nhưng hắn đã nói là không được thì chính là không được.
Hiểu Hiểu nhìn thấy tình hình ở bên kia không được ổn cho lắm, cô bắt đầu chú ý đến động tĩnh của xung quanh, vừa nhìn thấy có người bước ra ngoài, cô lập tức đi ngang qua và để lộ lúm đồng tiền ra ngoài: "Bac ơi, cháu chào bác ạ.'
Diện mạo của Hiểu Hiểu trông rất đáng yêu, cô cũng biết điều đó, đặc biệt là bây giờ đang không có người, tuổi của cô chỉ mới lớn, không có ai là không thích cô cả, cô cũng lợi dụng ưu thế về ngoại hình này của mình.
"Đồng chí nhỏ à, cháu đang tìm ai vậy hả?" Người đàn ông này tâm tình cũng không tồi, mắt nhìn cô sáng rõ cả lên, cô chỉ cần biểu hiện tốt thì hắn không thể nào nhìn ra được. Đây không được tính là một nhược điểm. Bởi vì đối phương không có ý gì đen tối cả, chỉ đơn giản là xem trọng vẻ bề ngoài mà thôi.
Việc này đối với Hiểu Hiểu chính là một ưu thế.
Hiểu Hiểu liên cau mày, bộ dạng rất buồn rầu: "Anh của cháu đang ở bên trong nông trường này, cháu muốn đi gặp anh ấy ạ, nhưng có vẻ nơi này trông coi khá nghiêm khắc, chắc có lẽ là cháu không thể gặp được anh ấy rồi, cháu còn muốn nói chuyện với anh ấy nữa cơ, ở chỗ nông trường này nghe nói rằng đất đai tương đối can cỗi, đa số đều là đất ở rừng, nhà cháu ở bên kia cũng có rất nhiều núi và cây cối, năm ngoái đại đội của chúng cháu đã bắt đầu chăn nuôi cừu rồi, ban đầu thu hoạch cũng rất hiệu quả. Kiểm soát để cho cừu ăn cỏ và không cho chúng ăn hết hoa màu, phân của chúng cũng có thể tận dụng để làm phân bón, lông của chúng cũng dùng để may được mấy bộ quần áo ấm, giày dép và thịt chúng còn có thể ăn được nữa, chúng có rất nhiều tác dụng, cháu cảm thấy ở nơi này rất là thích hợp, không cần phải tốn nhiều công sức cho lắm, vài người là được rồi ạ, đến lúc đó có muốn làm thịt cừu, ít nhiều cũng có thể được mấy ký thịt luôn ạ."
"Ồ, cái này không biết là cháu đã nuôi loại cừu nào vậy, cháu có thể cho bác biết thêm nhiều hơn khi có thời gian rảnh không vậy?" Ông ấy quả nhiên là đã có hứng thú với chuyện này rồi.
Hiểu Hiểu đã gặp may, vì ông ấy chính là người phụ trách ở đây, nói đến đây cũng cảm thấy lo lắng, sản lượng ngũ cốc của nông trường lớn đến như vậy, mà ngày càng có thêm nhiều người cần giao nên như thế làm sao đủ để cho bọn họ dùng?
Họ đã phái người đến, nhưng họ chưa bao giờ gửi lương thực tới đây, ông ấy trồng tất cả các loại nông sản khô, nhưng cũng không thể nào ăn no bụng được, như vậy cũng chỉ có thể để cho bọn họ khai phá đất hoang thôi, nhưng đất hoang này không được màu mỹ, còn phải gieo trông và thu hoạch với sản lượng nhiều đến như vậy, hơn nữa khai phá đất hoang rất là vất vả, ông ấy cũng không thể lấy mạng người ra để đánh đổi.
Bây giờ nghe được những gì mà Hiểu Hiểu vừa nói xong, ông ấy đều rất có hứng thú.
Nơi này của bọn họ chiếm một phần ba chính là đất rừng, lúc trước đúng là ông ta không nghĩ tới được việc lên núi thả nuôi một ít cừu, bây giờ lại nghe Hiểu Hiểu nói vậy, ông ấy đang rất hào hứng. “Anh cháu cũng có biết một ít ve việc này đó ạ, lúc trước vẫn là nhờ một tay anh ay hỗ trợ để đi tìm tư liệu."
"Là thật vậy sao? Tên của cậu ấy là gì vậy? Kêu anh ta lên đây để chúng ta có thể cùng nói chuyện với nhau.”
Vì vậy nên bọn họ được mời đến văn phòng của ông ấy, Lâm Hoa Dương cũng đã được mời đến ngay sau đó, sau khi nhìn thấy hắn và bộ dạng của hắn lúc này, cùng với nụ cười tươi trên môi của Lâm Hoa Dương, Hiểu Hiểu liền có chút không kiên nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận