Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 131

Chuong 131Chuong 131
Tâm cô cuối cùng cũng lắng xuống.
Sau đó cô lại mang quần áo đến, còn có cả tiên, cùng một ít thức ăn để lại cho Lâm Hoa Dương, lúc bắt đầu trở về, Vệ Hỉ Nhạc bước đi rất chậm rãi.
Nuôi cừu dễ dàng hơn rất nhiều so với những việc làm nặng nhọc kia, lần sau đến thăm, bà hy vọng có thể được nhìn thấy sắc mặt của con trai khá hơn một ít.
Trên đường trở về Lâm Hoa Khôn không ngừng khen ngợi em gái: "Còn có thể làm được như vậy ư? Làm sao em nghĩ được như thế vậy?"
Hiểu Hiểu bảo rằng nó là đến từ ngẫu hứng.
"Thật sự cũng một phần do em ngẫu hứng nghĩ ra thôi, em thấy anh hai của chúng ta còn kém hơn nhiều so với mấy thanh niên trí thức trở về quê, vậy nên nuôi cừu thì sẽ dễ hơn, lần sau chúng ta hãy tìm sách nói về chăn cừu cho anh hai để anh ấy có thể xử lý kịp thời."
"Chúng ta hãy tìm một cuốn sách nuôi thỏ đi, thỏ cũng rất là hữu ích nha."
Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, cô ấy thực sự không hiểu được những điều này, trước khi cô xuyên sách thì cuộc đời cô gồm có ba giai đoạn.
Giai đoạn đầu trước khi cô ở cô nhi viện, lúc đó cô được xưng là tiểu thư, giai đoạn thứ hai là sau khi đến cô nhi viện, lúc đó cô đang bận để đi làm thêm và học tập, cuối cùng chính là vào ngày tận thế, cô ở trong tất cả ba giai đoạn đều không có cơ hội để biết quá nhiều về việc canh tác, sau đó còn bỏ lỡ nhiêu cơ hội hơn.
Nếu Hiểu Hiểu biết điều đó sớm hơn thì cô ấy đã sớm khuyến khích Lâm Thanh Thạch phát triển nghề phụ đó.
Không sao cả, bây giờ cũng vẫn chưa muộn, cô cũng nhiều lần đi đến thư viện và dạo quanh các trạm thu để xem mình có thể dẫn dắt được gì hay không.
Còn có nam chính, trước đó cũng không ai ngờ tới, chỉ có thể nói nam chính dù sao cũng vẫn là nam chính, thật không hổ danh sau khi thi đại học liền trở vê phát triển tiền đồ, rõ ràng là không thể khinh thường nhân vật này.
Lần này họ không có nhiều thời gian để nói chuyện, cũng không có viết tin thư gì để đem về vì muốn nắm lấy được cơ hội này.
Vậy nên chỉ có thể làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Vệ Hỉ Nhạc bảo đảm: "Lần sau... để lần sau đi, lần này cha các con có nói muốn để cho các con đi học, ông ấy sau này muốn kiểm tra lại, hơn nữa các con học xong phải viết được chữ và tự mình viết thư được."
Đây chính là lý do lớn nhất để khuyến khích họ.
"Mẹ đâu rồi, khi nào mẹ đến ạ?”
"Ngày nghỉ cũng đến rồi, con đếm xem thử còn mấy ngày nữa..."
Hiểu Hiểu không nghe thấy được Vệ Hỉ Nhạc đang dỗ dành bọn nhỏ, lúc này cô đang bận suy nghĩ về cái khác.
Ở thời điểm xảy ra chuyện, bọn họ đã lần lượt gửi thư cho Lâm Hoa Kiện cùng với Lâm Hoa Hoán, Hiểu Hiểu cũng đã viết thư cho Mai Tố Khanh để kể về chuyện này. Rõ ràng là đã có rất nhiều chuyện khác với ở trong sách, nhưng anh hai của cô thực sự lại có cái kết giống như ở trong sách, điều này khiến cho mọi người phải dè chừng, đây là vô tình hay là chuyện mà anh ấy không thể tránh khỏi?
Vài người trong số họ đã nhận được điện báo, thời gian trả lời đều không cùng thời điểm. Lâm Hoa Kiện đã nhận được thư và ngay tức thì đã trả lời rằng anh ấy sẽ điều chỉnh lại ngày nghỉ của mình, sau đó sẽ trở về nhà vào ngày gần nhất.
Lâm Hoa Hoán vài ngày trôi qua mới chịu hồi âm, cũng nói rằng sẽ quay trở về nhà.
Sau khi Mai Tố Khanh biết tin liền hỏi ý kiến của Hiểu Hiểu trước, cô ấy không liên quan đến hệ thống này, nếu muốn đi sai đường thì cũng có thể sẽ nghĩ ra cách, nhưng cô ấy biết rằng Lâm Hoa Dương sẽ không làm như vậy nên cô không giúp được gì.
Việc duy nhất cô có thể giúp bây giờ đó chính là gửi lại một số ít đồ vật, có điều trên thực tế Hiểu Hiểu lại không thiếu những thứ này, cô ấy không có lý do chính thức nào để xuất hiện ở trước mặt gia đình mình, bây giờ cô chỉ có thể giả làm người lớn, chính mình tự hoá trang và chính cô có thể đi đổi lấy vật tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận