Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 133
Hiểu Hiểu gật gật đầu, sau đó sửa sang lại quân áo, mấy người bọn họ chậm rãi đi đến bên dòng suối.
Từ bên bờ suối thì mắt thường nhìn qua không có con cá nào cả, nhưng đó là do chúng đã ngụy trang, che giấu cực kỳ tốt, Lâm Hoa Khôn dạo qua một vòng, chú ý thêm một chút đến tảng đá cùng với cái lỗ nhỏ bên bờ sông, sau đó liền xắn ống quần lên lội xuống nước.
Ôn Kim Nghiêu cũng muốn xuống nước, nhưng bị Hiểu Hiểu ngăn cản: "Cậu giúp tớ trông bọn nhỏ đi, đừng để hai đứa nhóc này bước xuống nước."
Cậu xuống nước thì tám chín phần mười là tay không trở về, vẫn không nên đả kích cậu thì hơn.
Ôn Kim Nghiêu làm sao mà không biết suy nghĩ của cô được, chậm rãi "ừm'" cả đời, xem như là lời đáp trả.
Cậu cũng không muốn như thế, nhưng thiên phú của con người không phải phương hướng nào cũng sẽ được thắp sáng, về điều này thì cậu không được thắp sáng rồi.
Lâm Chấn Giang và Lâm Chấn Hải dù sao cũng là mấy đứa trẻ con, cho dù không xuống nước, ở bên bờ cũng có thể xem đến hứng thú cao ngất lên.
Hiểu Hiểu cũng bắt đầu xuống, sau đó cô gặp Cố Thiên Cảnh, hắn ra ngoài cắt cỏ cho thỏ. Hắn có năng lực hành động rất mạnh. Sau khi Lâm Thanh Thạch tiếp thu lời đề nghị nuôi thỏ của hắn, liền đem chuyện này giao cho hắn và một người trong thôn khác.
Hai người đều rất để ý việc nuôi mấy con thỏ kia, bên này dựa vào nước, cỏ sẽ phát triển đặc biệt tươi non, hắn cắt cỏ rất chậm rãi đi tới phía này, hắn chào hỏi, sau đó liếc mắt nhìn vào trong thùng gỗ của bọn họ một cái.
Nhìn thấy một con lươn vàng to bằng ngón tay út, con cá nheo chưa đến nửa cân, còn có hai con cá trắm cỏ nhỏ hơn bàn tay.
Thu hoạch như này cũng rất là khá nha, đống này có thể hầm một nồi canh cá không tồi.
Hiểu Hiểu nhìn thấy hắn, chủ động tiến lên đáp lời: “Anh Cố à, anh đang cắt cỏ cho thỏ sao?"
Cố Thiên Cảnh cười cười: "Đúng vậy."
"Vết thương của anh hiện tại chắc là hoàn toàn khỏi hẳn rồi có phải không?"
"Đã khỏi hoàn toàn rồi, vết thương cũng không sâu, cám ơn em vì đã nhớ tới."
Sau đó nữ chính liền tới đây, cam theo một cái giỏ, tựa hồ là đang đào rau dại, hiện tại lúc này chính là thời điểm rau dại mọc lên phong phú và tươi non.
Nhìn thấy Hiểu Hiểu, nụ cười trên mặt cô ta phai nhạt đi một chút, thái độ có chút cảnh giác, sau đó có liếc mắt đưa tình nhìn thoáng qua Cố Thiên Cảnh, chẳng qua lúc Cố Thiên Cảnh nhìn cô ta, ánh mắt rất bình thường, hơn nữa chào hỏi xong liền cúi đầu, hắn tiếp tục cắt cỏ.
Hiểu Hiểu nhìn cảnh tượng điển hình "lang có ý thiếp vô tình” này, có chút muốn bật cười.
Hóa ra nam chính còn chưa cùng nữ chính tình ý tương thông, chẳng lẽ thật sự phải đến đại học mới có thể đính ước với nhau, như vậy nữ chính có chờ đến lúc đó được không?...
Lâm Hoa Kiện và Lâm Hoa Hoán đã trở lại, bọn họ không có biện pháp nào để đem Lâm Hoa Dương từ nông trường ra, điều mà bọn họ có thể làm được chỉ là giúp cho hắn dễ chịu hơn một chút, Lâm Hoa Kiện ở bên kia tìm được một chiến hữu lúc trước lui về, đáp ứng hỗ trợ chiếu cố cho vài phần, hơn nữa hắn hiện tại phụ trách nuôi dê cùng nuôi thỏ, làm việc không còn nặng nhọc như trước, cuộc sống này vẫn có thể sống được.
Đáp án này Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỉ Nhạc lúc trước trong lòng đều đã hiểu rõ, bọn họ nói như vậy chẳng qua là giày trên không trung hoàn toàn rơi xuống đất mà thôi, Vân Vi mới là người thất vọng nhất, cả người đều hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
"Hiện tại hộ khẩu của hai đứa cháu trai có muốn dời vào trước hay không, như vậy có thể thuận tiện chăm sóc cho bọn nhỏ hơn, em dâu ở tỉnh thành một mình thì chúng ta cũng không có biện pháp nào để lui tới chăm sóc."
Trước đây đều là gửi ở những nơi như nhà trẻ, hiện tại chỉ có thu nhập của một mình chị, chi tiêu sẽ nhiều hơn trước.
Chi bằng cứ đem chúng về quê đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận