Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 134
Hộ khẩu nhà bọn họ đều độc lập, không chỉ có hắn, ngoại trừ Lâm Hoa Khôn, mấy huynh đệ bọn ho đều học đại học, vào bộ đội, hộ khẩu của mình liền độc lập, sau đó thành gia sinh con cũng thuận theo tự nhiên, nói cách khác là đã sớm phân gia ở thời điểm bọn họ học đại học.
Những lời này tựa hồ đánh thức Vân Vi, cô cười khổ: "Dem hộ khẩu của đứa nhỏ chuyển về đây đi ạ."
Tình huống hiện tại của chị ở bên kia đã không còn tốt, ở nơi đó tin tức mọi người đều càng thêm nhanh nhạy. Ở trong thôn, chỉ cần bọn họ không nói, mọi người rất khó nắm bắt được tin tức, nhưng ở tỉnh thành, đơn vị làm việc của chị, tất cả mọi người đều đã biết chuyện này, trong công việc đã chịu không ít tin đồn, nếu hai đứa nhỏ cũng ở đó, khẳng định cũng sẽ bị liên lụy.
Chị nhìn thấy con cái của người khác bởi vì cha mẹ xảy ra chuyện, liền sẽ từ tiểu công chúa trong nhà biến thành tiểu đáng thương nương nhờ ở nhà chú thím, ban đầu ăn uống rất ngon, hiện tại ngay cả ăn no cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Vệ Hỉ Nhạc cố gắng nở nụ cười: "Vậy quyết định thế này đi, cứ đem hộ khẩu của hai đứa nhỏ chuyển về đây.
Lâm Hoa Kiện và Lâm Hoa Hoán liếc nhau, nhao nhao quyết định sau này số tiền mỗi tháng gửi về nhà tăng thêm một chút.
Số người tăng lên rồi, việc tiêu dùng thực phẩm chắc chắn cũng sẽ tăng lên.
Lâm Hoa Kiện hiện tại có một đứa con trai, tiêu xài không nhiều, Lâm Hoa Hoán vẫn là một người độc thân, còn đang ở quân doanh, tiền của thì đều có thể tích góp được. ...
Lâm Hoa Hoán đã trở lại, Hiểu Hiểu chú ý một chút, phát hiện hắn và Tần Minh San tựa như hai đường thẳng song song, căn bản cũng không có điểm giao nhau.
Xem ra cô có thể buông xuôi một chút tâm tình, trước mắt xem thấy chuyện lần này của anh hai, càng giống như là sự ngẫu nhiên.
Anh cả ở bên kia, lúc trước cô đã từng nghe hắn nhắc tới, nói là trong đội làm một lần đại kiểm tra, anh ba trực tiếp đi vào nhà máy, trong xưởng không nghiêm trọng như vậy, chuyên môn làm sản xuất, anh tư thì... hắn thăng chức càng nhanh hơn.
Cô cũng không biết Vân Vi sẽ lựa chọn như thế nào, trong sách không có đề cập tới, hoặc là cô đã quên mất.
Cuối cùng cô ấy cũng không rời khỏi nhà họ Lâm.
Mỗi tháng cô đều đi gặp Lâm Hoa Dương một lần, mỗi khi đến ngày nghỉ, không đến chỗ Lâm Hoa Dương thì sẽ trở ve quê, đoàn tụ với hai đứa con trai.
Ở chỗ này, cha chồng rất có uy tín, cho dù chuyện của ba bọn nhỏ lưu truyền ra ngoài, hai đứa con trai cũng không bị các bạn nhỏ xa lánh nghiêm trọng.
Cô không có lựa chọn rời đi, Vệ Hỉ Nhạc sợ cháu trai mất đi mẹ, đối với cô vốn không kém cỏi gì, hiện tại như vậy lại càng tốt, Hiểu Hiểu thật sự cảm thấy chị dâu hai nguyện ý lưu lại, ngoại trừ tình cảm của Lâm Hoa Dương và chị ra, cha mẹ chồng như vậy chiếm nguyên nhân không nhỏ.
Đằng sau Hiểu Hiểu bây giờ còn có thêm hai cháu trai nhỏ làm cái đuôi nhỏ, từ lúc cô học trường tiểu học đến trung học, từ lúc cô học trường trung học đến lúc học cao trung(*).
[Chú thích: (*) Cao trung: tương đương trường THPT ở Việt Nam. ] Vì thế Ôn Kim Nghiêu cảm thấy có chút... Bởi vì đi đâu, bên cạnh cô cũng đều có người, thế giới riêng hai người của bọn họ hiện tại cũng không còn nữa.
Một khi có thời điểm mà hai người ở một mình, anh liền đặc biệt vui vẻ.
Bọn họ từ trên núi cõng cành cây xuống núi, nhìn thấy phía trước có người, Hiểu Hiểu dòm ngó nhiều lần thì thấy được người đó là ai.
Là Tân Minh San.
Cách một khoảng cách, hai người không nói chuyện gì, đến ngã tư, tự nhiên tách ra, lúc này Ôn Kim Nghiêu mới mở miệng, anh phát hiện ra Hiểu Hiểu đối với nữ thanh niên trí thức này đặc biệt chú ý.
"Hiểu Hiểu, tại sao cậu lại chú ý đến cô ấy như vậy?"
Đối mặt với câu hỏi của Ôn Kim Nghiêu, Hiểu Hiểu sững sờ một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn trời: "... Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, cậu biết đấy, tớ rất thân với chị Tố Khanh, bọn mình và chị Tố Khanh cùng nhau lớn lên cho nên cậu cũng hiểu được..."
Ôn Kim Nghiêu mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận