Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 135

Chuong 135Chuong 135
Cô đang nói dõi.
Nhưng mà quên đi, cô cũng không muốn nói tới.
Ôn Kim Nghiêu thả lỏng vai, còn chưa hoàn toàn trưởng thành mà trên vai đã bị đè nặng đến mức triu xuống.
Hiểu Hiểu nhìn những vật trên vai anh, sự chú ý của cô đã chuyển hướng: "Cậu có muốn dừng lại và nghỉ ngơi một chút không? Cậu không cần giúp tớ đâu, đi cùng tớ là được rồi mà."
Cô vừa mới buộc nó lên giúp anh thì liền phát hiện nó tương đối nặng.
Với sức chịu đựng của Ôn Kim Nghiêu thì sẽ phải cố hết sức.
Hơn nữa đây là nghĩa vụ của người hỗ trợ, đó chính là nhặt củi trở lại nhà của cô ấy.
Ôn Kim Nghiêu ngoan ngoãn dừng lại, sau đó hít thở một hơi.
Anh đã sớm từ bỏ việc so sánh mọi thứ lớn nhỏ với cô.
"Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu a các em ở đây à." Lâm Hoa Khôn bước nhanh tới, nhìn đống củi rồi trực tiếp vác lên vai: "Đi nào, chúng ta mau về nhà thôi."
Hiểu Hiểu vui mừng cầm lấy cánh tay anh mình: “Anh nghỉ rồi à?"
Sau khi Lâm Hoa Khôn tốt nghiệp cấp 3 liền quay vê xã để tìm việc làm, nhưng tìm việc làm rất khó, anh tính đi theo Vệ Hỉ Nhạc lên ở thành phố, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp 3 cũng khó tìm việc làm, vẫn chỉ làm người lao động tạm thời.
Ở thời điểm bận rộn, cả tháng mới được một hai ngày nghỉ, còn khi anh không bận chính là lúc không cần người lao động tạm thời như anh ấy.
"Đúng vậy."
"Anh lần này nghỉ được mấy ngày vậy?"
"Một ngày thôi, sáng mai lại phải đi rồi." Lâm Hoa Khôn nhe răng cười: "Chờ anh có lương đi rồi anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em."
Hiểu Hiểu cười tươi: "Da được ạ, em muốn ăn đồ ăn ngon lắm."
Ôn Kim Nghiêu im lặng nhìn đống củi anh khiêng xuống núi bây giờ đang ở trên lưng Lâm Hoa Khôn, công lao của anh bị cướp mất, khi nghe nhắc đến tiền lương lại ấm ức trong lòng, anh bây giờ đang học năm hai trung học và sẽ sớm tốt nghiệp, tuy bây giờ chưa tốt nghiệp nhưng anh đã có tiền khi nhận nhuận bút.
Chờ tiền nhuận bút tiếp theo đến, anh nhất định sẽ đi mua đồ ăn ngon cho Hiểu Hiểu.
Khi bọn họ trở về nhà, Lâm Chấn Giang và Lâm Chân Hải cũng đã về, hai người bọn họ phụ trách việc cho ngỗng và gà trong nhà Đại Bạch ăn, ngày nào họ cũng chuẩn bị giun đất và côn trùng cho chúng và họ có thể thu hoạch vài quả trứng mỗi ngày.
"Chú ơi! Chú đã về rồi!" Vừa nhìn thấy Lâm Hoa Khôn, hai đứa nhỏ liền chạy đến.
Bọn họ đã quá quen với việc mỗi lần anh ấy trở về đều mang đồ ăn ngon cho bọn họ.
Hiểu Hiểu mang về một túi vải nhỏ trong đống củi, lấy ra một ít trứng chim và một ít hoa quả dại: "Các em đem phân chia chúng ra đi." Cô lấy hoa quả dại ra đặt lên bàn, cả nhà cùng chia nhau nhưng hai anh em sẽ không hưởng một mình, trứng chim lại càng không: "Cái này chúng ta có thể đánh ra làm canh trứng."
Trứng chim rất nhỏ nhưng lần này có được vài quả thì cũng xem như một hai quả trứng gà.
Vệ Hỉ Nhạc nhìn bọn họ vui vẻ hoà thuận khẽ bật cười, lại nhìn đến Lâm Hoa Khôn bây giờ, trong mắt bà có chút buồn.
Lúc trước họ nói về đứa con gái nhỏ của họ, nó sẽ tốt nghiệp cấp ba, tuy còn nhỏ, chưa cần lo đến chuyện lấy chồng nhưng công việc của nó cũng phải tốt hơn, nếu con gái lớn tuổi hơn một chút, bà ấy có thể nghỉ hưu rồi đem công việc giáo viên giao lại cho nó.
Nhưng còn cậu con trai nhỏ này thì sao?
Như thế thì không có cách nào để công bằng, bây giờ không có gì oán hận, trách móc, phàn nàn nhưng sau này con trai có thể sẽ trách con gái.
Công việc của Lâm Thanh Thạch không thể truyền lại được, việc này là do người khác bầu chọn, mức lương của ông ấy đang nhận hiện tại là do ông đã có công khi đi lính trở về, có một khoản trợ cấp hằng tháng, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ dùng.
Nếu ông ấy lúc đó chọn công việc khác thay vì quay lại đây để làm đội trưởng, như vậy chắc sẽ tốt hơn nhiều.
Đôi khi Vệ Hỉ Nhạc lại buôn sầu khi nghĩ như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận