Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 140

Chuong 140Chuong 140
Hiểu Hiểu đứng lên: "Đúng vậy ạ, chúng ta chuẩn bi nấu ăn thôi, em nhớ nơi này có một cái bình sành đúng không, em sẽ lấy nó đi rửa sạch." Đây cũng là vì cô muốn chừa lại không gian cho hai vợ chồng này.
"Hai đứa con cùng cô đi lấy chút củi cỏ tới đây nào."
Lâm Chấn Giang và Lâm Chấn Hải liếc nhìn nhau, không nỡ rời đi, nhưng lúc này cũng không thể để cô út một mình bận rộn làm như vậy được.
"Mấy đứa biết rửa ở đâu mà đúng không?" Lâm Hoa Dương cao giọng.
Hiểu Hiểu xua xua tay ý bảo mình biết rồi.
Cái bình sành này của bọn họ cũng là lúc trước Vệ Hỉ Nhạc mang tới đây, bọn họ bình thường đều ở căng tin, nhưng mùa đông có cái này ở đây, muốn uống chút nước nóng cũng thuận tiện hơn nhiều, cái bình này dùng cũng đơn giản, để đá chống lên, sau đó dùng chút cành cây cỏ dại đun lên là được.
Bọn họ dùng những đồ vật này sẽ không có ai quản.
Thỉnh thoảng người nhà đến đây muốn ăn thêm cơm, có cái này ở đây rồi thì cũng không cần mang đến căng tin khiến cho người ta để ý dòm ngó nữa.
Hiểu Hiểu cố ý làm thật chậm, đợi đến khi bọn họ trở về, bọc đồ bọn họ mang đến đã được mở ra giải quyết xong.
Bởi vì bọn họ không biết, Hiểu Hiểu còn cho thêm một vài thứ vào bên trong.
Bình sành nhìn đã cũ nát, phía trên còn thủng một lỗ, bát đũa cũng có, nhưng mà đều là chén trúc và đũa trúc đặc chế, nhìn không được đẹp cho lắm nhưng thực tế rất dễ dùng.
Chỉ có một cái bình sành cũng không ảnh hưởng đến việc Vân Vi thi triển tài nghệ nấu ăn, cái bình này đủ lớn rồi, vừa lúc có thể làm món hầm lộn xộn.
Xương cá lót đáy, cho thêm mộc nhĩ, nấm, bột khoai tây, rau xanh, đánh thêm một quả trứng, một muỗng thịt vụn.
Hương vị lan toả ngào ngạt, làm cho Lâm Hoa Dương không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi cái bình này.
Cho dù bọn họ đóng cửa sổ, hơn nữa bạn cùng phòng của hắn lúc này cũng không trở về, không chọc người ta ngại vào lúc này thì cũng chọc người bên cạnh đến khổ vô cùng, căn bản là muốn vứt bỏ mặt mũi ăn hai miếng.
Thức ăn của bọn họ ở căn tin không có nước luộc, muối cũng không nhiều, nói chung là thanh đạm không có vị gì, hiện tại đột nhiên ngửi thấy mùi thịt, còn là nhiều dâu nhiều muối như vậy, tất nhiên là không thể đứng ngồi không yên.
Vân Vi đau lòng nhìn Lâm Hoa Dương ăn ngốn nga ngốn nghiến hơn phân nửa bột khoai tây và nguyên liệu.
Chị ở trong đơn vị bị đối xử ghẻ lạnh, đồ nhận được là phần còn thừa lại, nhưng dù sao tiền và phiếu đều có, có thể thỉnh thoảng đi mua một lần, nhưng nơi này của hắn không giống bọn họ, chỉ có khi bọn họ mang đến thì hắn mới có mà ăn.
Bọn họ ở đây có tiền cũng không có chỗ tiêu chứ đừng nói là mua thịt, chỉ có lúc sinh bệnh mới chịu đáp ứng nhu cầu giúp bọn họ mang đồ vào. Nhưng mà cũng may là càng ngày càng có nhiều người sửa lại án xử sai, sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt hắn.
"Anh hai à, hiện tại anh nuôi dê thế nào rồi?"
"Vẫn còn tốt lắm, trước mắt lại có mấy con muốn sinh con non, đại đội chúng ta bây giờ thế nào?”
"Cũng không tệ, năm nay khẳng định lại có thể tăng thêm cho chúng ta không ít thu nhập, nhưng mà bắt đầu từ năm ngoái, đại đội Hồng Kỳ cũng bắt đầu nuôi dê."
"Cạnh tranh công bằng như vậy thì cũng là chuyện đương nhiên, năm nay em phải tốt nghiệp rồi mà nhỉ..."
Nói chuyện thượng vàng hạ cám trong chốc lát thì đã đến lúc bọn họ phải rời đi rồi.
Vân Vi thu dọn đồ đạc: "Lần sau bọn em lại đến thăm anh."
"Được thôi, nơi này của anh không có thứ gì khác, cái này bọn em mang theo đi." Lâm Hoa Dương chuẩn bị một ít mật ong.
Hiểu Hiểu không cần: "Trong nhà vẫn còn nhiều lắm, anh ở đây lấy được cái này cũng không dễ dàng, anh không có việc gì bận thì hãy pha ra một chút."
Vân Vi cũng không muốn: "Anh giữ lại uống đi."
Cho dù có nói gì thì Lâm Hoa Dương cũng muốn bọn họ mang về đi.
Không thể làm gì khác được bọn họ đành mang theo một lọ mật ong nhỏ này đi.
Hiểu Hiểu nhìn lọ mật ong bị Vân Vi nắm chặt trong lòng bàn tay mà thổn thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận