Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 149

Chuong 149Chuong 149
"Thư thông báo trúng tuyển của Hiểu Hiểu tới rồi sao?" Lâm Đại Hải ngồi xuống ghế, Phương Phán Xuân còn chưa ngồi xuống, đã gấp không chờ nổi mà hỏi thăm.
Vệ Hỉ Nhạc cười đến mức mắt đều híp lại chỉ còn một khe hở: "Đúng vậy, đúng vậy ạ, đã nhận được rồi, chính là đại học thủ đô."
"Cầm lại đây để ông xem một chút, lấy ra xem coi nào."
Ông bà nội của Hiểu Hiểu nói muốn xem, Vệ Hỉ Nhạc do dự một chút, bà đáp lại một tiếng: "Ôi, cha mẹ chờ một chút để con đi lấy, con sợ không cẩn thận làm hỏng nên bỏ vào trong tủ rồi, đợi lát nữa mọi người đừng xông tới đây nhé, thứ này quý giá lắm đó, nếu có vấn đề tôi và mọi người đều nóng ruột!"
Lâm Đại Hải tỉ mỉ đánh giá cháu gái.
Ông lão cũng có tật xấu đó chính là trọng nam khinh nữ.
Theo ông lão thấy, con trai và cháu trai mới là gia truyền, vậy nên cho tới nay, con trai ông cụ vẫn luôn sủng ái đứa con gái này như thế, ông lão có chút không quen mắt, nhưng mà ông lão cũng không quản nhiều, bởi vì đều đã phân gia lâu như vậy rồi, lại không ăn đồ ăn của nhà ông lão, cũng không uống gì của nhà ông lão, hiện tại nghĩ đến tiền đồ của cô, Lâm Đại Hải chỉ cảm thấy nhà thằng hai đã làm đúng rồi.
Nhìn xem cháu gái thi đậu thủ đô, có nhiều tiên đồ như vậy, thật đúng là quang tông diệu tổ(*) mài
[Chú thích: (*) Quang tông diệu tổ: làm rạng rỡ tổ tiên. ]
Cô là đứa con gái, cũng là người của nhà họ Lâm bọn họ.
Ông lão lôi kéo tay Hiểu Hiểu: "Đi học đại học nhất định không được lười biếng! Chờ cho đến khi con xuất phát, ông nội sẽ cho con một ít chỉ phí đi đường, cùng gia phú lộ(*)!"
[Chú thích: (*) Cùng gia phú lộ: có nghĩa là ở nhà có thể đơn sơ, tiết kiệm nhưng khi ra đường phải mang theo nhiều lộ phí để tránh gặp phải việc túng quẫn. ]
Hiểu Hiểu đều có chút thụ sủng nhược kinh(*): "Vâng, cám ơn ông nội, con sẽ học tập thật tốt."
[Chú thích: (*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo. ]
Thư thông báo trúng tuyển là Lâm Thanh Thạch cầm ra, nhiều người như vậy, hắn nhìn một vòng: "Cha mẹ à, đây chính là thư thông báo trúng tuyển, con cầm cho mọi người xem, để cho cha khỏi tốn sức."
Lâm Đại Hải nheo mắt cẩn thận dòm tấm giấy một lượt, có mấy chữ ông lão không nhận biết được, nhưng mà tên của mình thì ông lão biết, chữ Lâm thì ông lão nhận ra, chữ Lâm này được ông lão nhìn vô cùng nghiêm túc, sau đó gật gật đầu, lớn tiếng nói một chữ tốt: "Hiểu Hiểu cháu à, đừng phụ quốc gia bồi dưỡng, học tập thật tốt, sau đó hãy báo đáp quốc gial"
Phương Phán Xuân cẩn thận dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy một góc giấy báo trúng tuyển, động tác của bà rất cẩn thận, Lâm Thanh Thạch mặc cho bà sờ, Phương Phán Xuân sờ được tấm giấy cứng cáp kia, giống như là trái tim rơi xuống đất vậy, bà lão để cho con trai nhanh nhanh thu lại: "Được rồi, hai chúng ta cũng đã xem qua rồi, hãy mau đem cất đi."
Nhiều người như vậy, bà cũng sợ giấy báo trúng tuyển có sai sót gì, còn cười với những người xung quanh: "Mọi người cũng đừng nghĩ sẽ đụng vào được, thứ này rất quý đó, làng trên xóm dưới ở chỗ chúng ta, có ai muốn đi thủ đô học đại học mà không cần cái này đâu chứ."
"Yên tâm, chúng tôi không đụng vào đâu, chỉ dám nhìn qua thôi." Những người xung quanh cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhìn một chút là tốt lắm rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chuyện vui biến thành chuyện xấu mất. ...
Đúng vậy, chính xác là rất quý giá, Lâm Tú Hồng nhìn chằm chằm vào thư thông báo trúng tuyển kia, cô biết chữ, đứng bên cạnh Phương Phán Xuân, đương nhiên nhìn ra chữ viết bên trên chính là của trường đại học, còn có ba chữ lớn Lâm Hoa Hiểu, nếu trên đó viết Lâm Tú Hồng thì tốt rồi.
Yêu cầu của cô không cao, không cần đại học thủ đô làm gì, chỉ cần là đại học của tỉnh cũng tốt rồi, như vậy sau này cô có thể làm công nhân, làm cán bộ, hiện tại cô ta phải làm mai, những người mà mẹ nói, cô đều không thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận