Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 150
Nếu như cô làm công tác, người làm mai với cô khẳng định cũng làm công tác, có lẽ cũng giống như mấy anh họ nhà bác hai vậy, mỗi lần bọn họ trở về, tất cả mọi người đều chỉ có khen, nhờ vậy mà cô cũng có nhiều thể diện.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô giống như là bị mê muội, vươn tay ra muốn đoạt lấy nó, nhưng bị Tào Phi Yến nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, thấp giọng quát mắng: "May muốn sờ ư, đừng sờ, nhìn một chút là được! Mày tay chân vụng về, làm hỏng rồi có bồi thường được hay không?" Tào Phi Yến hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô một cái, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, cô ta đang muốn làm gì đây?
Thư thông báo trúng tuyển đang trong tay bác hai cô, cô muốn làm cái gì cũng không thể được, làm không được lại còn phá hỏng ấn tượng của ông về cô.
Động tác này của cô đã bị người ta nhìn ra, Lâm Thanh Thạch nhìn cô một lúc, sau đó cẩn thận xoay người trở về phòng, cất thư mời vào trong tủ rồi đóng lại.
Hiểu Hiểu cũng chú ý tới, động tác này không phải lộ liễu gì, nhưng mà khi tất cả mọi người đều bị người nhà họ Lâm bọn họ vây thành một vòng tròn nhỏ ngăn cách ở phía ngoài, hơn nữa tức thời không vươn tay sờ, động tác của cô ta cũng tương đối dễ thấy.
hơn nữa hướng đứng của cô chính là đối mặt với bọn họ ở bên này, ánh mắt đương nhiên cũng nhìn thấy được, người ở phía sau đại khái chỉ nhìn thấy động tác cô vươn tay, rất nhanh còn bị mẹ cô ngăn lại.
Lâm Hoa Khôn cũng nhìn thoáng qua người em họ này, hiện tại cô ta đang cúi đầu gâm mặt xuống, mái tóc dày che hơn phân nửa khuôn mặt của cô, làm cho người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt Lâm Tú Hồng, có vẻ giống như thím vừa nói, cô ta muốn sờ một cái.
Hiểu Hiểu là người đầu tiên ở đại đội bọn họ nhận được thư thông báo trúng tuyển, mỗi ngày trôi qua, khu thanh niên trí thức ở bên kia càng thêm nóng nảy, sau đó Cố Thiên Cảnh và Tần Minh San cùng nhau nhận được thư thông báo trúng tuyển.
Lại là một đám đông người đi qua chúc mừng.
Lâm Thanh Thạch cũng đi.
Về sau rất có thể sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng hiện tại hai người họ chính là người đi tới đại đội sản xuất của bọn họ, trở thành sinh viên đại học đều là phúc khí ở nơi này, cái chức đại đội trưởng này của ông xét ra cũng là có công.
Hiểu Hiểu cũng đi xem thử, nhìn thoáng qua đầu người, toàn người với người, thôi quên đi, mau trở về thôi.
Sau đó thư thông báo trúng tuyển của Lâm Hoa Khôn cũng đến.
Trường cậu báo danh chính là trường y.
Đúng vậy! Nhìn người gào gào kêu kêu vậy mà lại muốn làm một người bác sĩ.
Chính là đại học Y khoa Thủ đô.
Đại đội sản xuất Tiến Lên của bọn họ chỉ có bốn sinh viên đại học này, toàn bộ đều đăng ký vào đại học thủ đô.
Đại đội Sao Đỏ cách vách, nếu so sánh thì tương đối thảm hơn, chỉ có một mình Ôn Kim Nghiêu, thế nhưng chỉ có một người này lại ở trên đỉnh so với vô số người khác.
Anh là trạng nguyên của tỉnh bọn họ, Hiểu Hiểu bởi vì kém hơn một chút nên trở thành bảng nhãn(*). [Chú thích: (*) Bảng nhãn: người đứng nhì trong kỳ thi. ]
Lúc này đi xa nhà cũng không phải chuyện dễ dàng gì, đầu tiên là phải mua phiếu, chuẩn bị đồ đạc bao gôm chăn đệm, quần áo, dụng cụ, toàn bộ đều phải mang theo, không như thế hệ sau, trên người có tiên là có thể đi bất kì đâu, thiếu gì thì đều có thể mua được.
Vệ Hi Nhạc lúc đầu còn bất đắc dĩ, nhưng sau đó vẫn không ngừng chuẩn bị những thứ này cho bọn họ, sợ rằng đến giờ còn thiếu thứ gì đó, đi mua xa như vậy sợ không kịp nên lại lấy đồ trong nhà đem theo.
Nhìn thấy càng ngày càng nhiều thứ chồng chất, Hiểu Hiểu xấu hổ: "Me à, nhiêu đây có phải là quá nhiều rồi không? Mẹ lấy nhiều như vậy e rằng chúng ta không thể mang theo hết được."
Vệ Hỉ Nhạc vẫn không yên tâm về nơi ở mới, bốn người bọn họ xuất phát, ông nội Ôn Kim Nghiêu cũng đi cùng ba đứa nhỏ choai choai, tuy Lâm Hoa Khôn đã là thanh niên nhưng so với ông thì anh vẫn là đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận