Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 152
Lần sau không thể như vậy được, dù bận thế nào cũng phải để tâm vào.
Nếu như có người xấu muốn dạy hư Hiểu Hiểu thì làm sao bây giờ?
Anh Hiểu Hiểu không học ở trường này, có chuyện gì xảy ra thì phải là anh đứng ra bảo vệ cô mới được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Kim Nghiêu đột nhiên có chút vui sướng.
Lâm Hoa Khôn liếc nhìn Ôn Kim Nghiêu, cười cười rồi quay đầu lại: "Hiểu Hiểu à, trong tay em còn bao nhiêu phiếu gạo thế?"
Hiểu Hiểu lấy một ít trong túi ra và đưa cho anh: "Anh cầm lấy mà dùng đi, em có đủ rồi."
Lâm Hoa Khôn cười tiếp nhận:" Cảm ơn em Hiểu Hiểu al Sau này anh kiếm được tiên nhất định sẽ mời Hiểu Hiểu ăn một bữa thịnh soạn!" Lúc trước ở nhà thì không sao, nhưng khi đến đây, tính háu ăn của Lâm Hoa Khôn lộ ra, cơm trường cũng không đủ ăn.
Trường học của Hiểu Hiểu tương đối tốt, phát rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa đa phần đều là nữ sinh nên lượng thức ăn thừa cũng khá nhiều.
Lâm Hoa Khôn đã so sánh khẩu phần ăn của em gái ở nhà, nếu phiếu ăn không đủ anh sẽ đến đây kiếm em gái xin chia sẻ một ít, có thể xài đến tháng sau.
Hiểu Hiểu có rất nhiều tiên trong tay, bây giờ coi như cũng đã ổn định, nhưng cô còn muốn tìm kiếm thêm cơ hội kiếm tiên một cách quang minh chính đại trong tương lai nữa.
Ôn Kim Nghiêu thì không có cái phiền não này.
Ba mẹ anh làm ở nông trường bên kia, còn có trợ cấp của ông nội, hơn nữa có của riêng của bản thân nên căn bản đều đủ dùng.
Ôn Kim Nghiêu là một người nổi tiếng trong Khoa Hóa học. Anh đã được một giáo sư già đáng kính nhìn trúng, đưa về ngay sau khi vào đại học. Bản thân anh lớn lên rất tốt, mặc dù mọi người vẫn hay nhìn vẻ ngoài mà bắt hình dong, còn nói rằng anh là một đứa vô dụng.
Trải qua vài lần khảo sát, danh tiếng Ôn Kim Nghiêu được lan truyền khắp nơi.
Hiểu Hiểu học ở khoa tiếng Trung, mặc dù cô cũng không phải là một sinh viên tài năng.
Cô không muốn thể hiện quá nổi trội đến mức học tập rất nhiệt tình... Sau bao nhiêu trải nghiệm, cô vẫn muốn đối xử tốt với bản thân mình hơn.
Cho nên cô quyết định sẽ lười biếng một chút.
Thứ hạng bình thường nhưng cũng không phải từ dưới đếm lên là được.
Lòng tự trọng của cô không cho phép cô đếm ngược, điều đó thật đáng xấu hổ.
Hiểu Hiểu tưởng phải lăn lộn tìm cái gì, nhưng là tỉ mỉ dạo qua một vòng, sắp xếp phong phú lại một chút không gian riêng của chính mình.
Thời đại này không cho phép nên cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Chờ cải cách mở ra thì cô sẽ được tự do.
Tuy nhiên người đầu tiên nhận được tiền lãi của cải cách và mở cửa không phải là cô, mà là anh trai thứ ba Lâm Hoa Trạch của cô.
Lâm Hoa Trạch bước vào nhà xưởng, trải qua nhiều năm có thời kỳ hoạt động nổi bật, có thời kỳ sa sút, hiện tại nhà xưởng của họ chẳng tiến triển chút nào, chỉ khi cải cách mở cửa, anh đã mạnh dạn đưa ra ý kiến của mình, sau đó đã bị từ chối bởi các đồng nghiệp xung quanh.
Anh cũng bị chế giêu. ñ⁄Quá tức giận nên anh từ chức và ra khơi. Trở thành nhóm người đầu tiên đi ra biển. 中Cai cách mở cửa là những dự án thí điểm và anh có thiên nhiên rất hữu ích.
Khi Hiểu Hiểu nhận được bức thư, cô cũng há hốc mồm cả ra. #Bức thư truyền tin chậm, đến nơi cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó. 1Nhân tiện thì anh ba, anh vẫn còn thiếu vốn đầu tư à?1Anh còn có đứa em gái này.
Anh cứ thong thả đến ngày nghỉ em sẽ đến tìm anh.
Lâm Hoa Khôn biết chuyện này liên chau mày: “Anh ba quá xúc động rồi, cũng không thông qua ý kiến của chị dâu sao?"
Trong thư không có nói.
Nghĩ cũng đoán ra được chắn chắn là đã có ý kiến.
Hiểu Hiểu võ vai anh: "Đây là quốc gia kêu gọi, chúng ta phải tin vào chính phủ, nếu không thì bữa nào nghỉ phép em sẽ đi đến đặc khu xem sao, anh có muốn đi chung không?"
Lâm Hoa Khôn: "Anh không muốn thì em đi một mình sao?"
Ôn Kim Nghiêu: "Tớ cũng đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận