Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 153
Ôn Kim Nghiêu vẫn yên lặng nãy giờ bỗng nhấc tay lên tiếng.
Hiểu Hiểu nhìn cánh tay anh đang giơ lên rồi nói: "Cậu thì thôi khỏi đi, tớ nhớ thầy giáo có cho cậu vào hạng mục, cậu cũng nên tranh thủ thời gian hôm nay đi."
Ôn Kim Nghiêu không nói thêm gì nữa.
"Cơ hội này của cậu có biết bao nhiêu người muốn mà không được, cậu đừng có mà lãng phí."
ĐI qua đi về một chuyến tốn rất nhiều thời gian.
Ôn Kim Nghiêu nhấp môi, anh dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.
Hiểu Hiểu xua tay: "Nhìn tớ cũng vô dụng, hơn nữa chúng ta còn phải về nhà một chuyến, cậu không định ở lại cùng ông nội sao?" Nói đến đây, Lâm Hoa Dương năm nay đã ra khỏi trang trại, còn bố mẹ của Ôn Kim Nghiêu thì chưa.
Hơn nữa thiếu niên đã trưởng thành, càng ngày càng giống đàn ông, bọn họ vốn thích cái đẹp, lại càng muốn thưởng thức các cô em gái xinh đẹp, Hiểu Hiểu càng phải tăng cường đề phòng thôi. ...
Hiểu Hiểu đã rất mong đợi, nhưng một khi mà đã mong chờ điều gì đó, thời gian sẽ trôi qua rất chậm, thời gian không vội vã tiến về phía trước. 中Ngay sau kỳ nghỉ hè, họ thẳng tiến đến điểm đến của mình và bắt chuyến tàu đến đặc khu. #⁄Lấy một số "đặc sản" mà họ đã mua ở thủ đô. ä⁄Lâm Hoa Khôn có chút bất an.
Những “đặc sản" này đều là đồ tốt do các nhà máy ở thủ đô sản xuất, nổi tiếng khắp cả nước. #Nếu họ đưa vào miền nam, chắc chắn họ sẽ bán được với giá tốt. Nhưng điều này có thực sự ổn không?Anh không có tiền, nhưng em gái nhỏ đã viết hẳn một bản thảo kho bạc nhỏ ở chỗ này. ZSau đó anh nhìn thấy em gái mình làm một cái thao tác gì đó.
Chuyến tàu đi xa, cô không cần rao bán hàng, chỉ lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay, nói là sẽ tặng cho ai rồi cất công ấp ủ, chẳng mấy chốc đã có người chủ động lên tiếng. ï#Hỏi chiếc đồng hồ này bao nhiêu, sẵn sàng bỏ tiền ra mua những thứ yêu thích này.
Bởi vì phiếu không đủ nên vẫn chưa mua được. Bây giờ anh ấy sẵn sàng trả thêm tiên để mua nó. Em gái lại giả vờ trốn tránh, thế là liền thành công. #Giá một chiếc đồng hồ là một trăm tám mươi, không cần phiếu.
Đúng là ngốc mài
Phiếu là bọn họ thường cùng trao đổi với lão sư hoặc mua lại của những người không cần.
Chuyện này vậy là đã xong rồi sao?
Em gái không cần xuống xe cũng "thu thập" được một đống đặc sản, một đoạn đường tới miền nam cuối cùng lại bán được với giá quá hời.
Khi đến nơi thì tài sản đã tăng lên gấp đôi. ##Lâm Hoa Khôn nói một cách nghiêm túc: "Hiểu Hiểu à, em sẽ không bay lên tận trời mây chứ?”#Hiểu Hiểu: "...'17Tỉnh tỉnh lại đi! /#Không phải để cho mọi người biết cô trong tay có một số tiền lớn như vậy thì cô cũng sẽ không bận rộn lên xe lửa lâu như thế.
Sống vất vả không phù hợp với cô chút nào.
Hoàn cảnh của Lâm Hoa Trạch... không có vẻ gì là tuyệt vời, với bộ râu xôm xoàm và quân áo nhăn nhúm, nhưng đôi mắt thì sáng như sao. "Các em đã tới rồi à? Đường đến đây có thuận lợi không?”
Lâm Hoa Khôn gật đầu, đỡ cánh tay anh: "Rất thuận lợi, anh thế nào rồi?"
"Anh thế nào là thế nào?" Lâm Hoa Trạch không hiểu.
Một lúc sau mới nhận ra: 'À, cái này à, không có chuyện gì đâu, vì mất một đám đơn đặt hàng nên mới như vậy. Nhưng mà các em yên tâm, đừng lo lắng, anh không sao cả. Cứ nghỉ ngơi là tốt rồi. Các em không biết được thị trường ở đây lớn đến mức nào đâu..."
Anh hào hứng kể cho hai đứa em nghe về trải nghiệm của mình trong thời gian này.
Lam Xảo Mẫn tức giận với anh nhưng cuối cùng cũng giúp đỡ.
Lâm Hoa Trạch đã mang theo một ít tiền tiết kiệm và những chiếc máy cũ được mua giảm giá, cũng như một số nhân viên đã nghỉ hưu mà gia đình đã giao việc cho con cái và những thanh niên thất nghiệp trở về thành phố. Hiểu Hiểu há hốc miệng, thành lập nhà xưởng ở đây, ánh mắt của cô về anh đã thay đổi. 中Anh ba của cô thật là can đảm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận