Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chuong 156
Lúc này Lâm Thanh Thạch và Vệ Hi Nhạc đều bận rộn, đại đội bọn họ chính thức thành lập một nhà máy thực phẩm, đây là một nhà máy nhỏ, sản xuất ruốc cá, thịt thỏ khô, xúc xích, cá khô và các loại thực phẩm khác.
Lúc trước bọn họ là sản xuất kiểu xưởng nhỏ, hiện tại xưởng nhỏ này thăng cấp và đổi mới thay thế biến thành một nhà máy nhỏ, nhà máy này đặt ngay tại đại đội của bọn họ.
Công nhân cũng là những người trong đại đội của bọn họ.
Ngoài ra họ còn tính toán làm trái cây khô, làm mứt trái cây, ... Lúc trước đặt trên ngọn núi, hiện tại đã được sửa chữa lại. Từng loại giống cây ăn quả, từng ngọn núi được quy hoạch lại một cách chỉnh te.
Một số ngọn núi đã được trồng cây, một số ngọn núi vẫn chưa được làm sạch.
Hiện tại cả đại đội đều có bộ dạng sục sôi ngất trời, tư thái phát triển hân hân hướng vinh(*), những chuyện này thì Lâm Thanh Thạch đương nhiên phải bận rộn giải quyết, Vệ Hỉ Nhạc cũng bận rộn xoay quanh theo.
[Chú thích: (*) Hân hân hướng vinh: Chỉ sự phát triển tươi tốt hoặc thịnh vượng. |
Nhất thời đã quên mất sự hiện diện của Lâm Hoa Khôn và Hiểu Hiểu, nhìn thấy bọn họ mang theo hai túi lớn túi nhỏ trở về mới giật mình, nói: "Ôi chao, hai đứa trở về sao không nói sớm, nhiều đồ như vậy, mẹ cùng cha các con đi đón các con, thật sự là bận rộn đến mức choáng váng cả đầu óc, mau đến đây nào, có mệt không, uống miếng nước đi cho mát."
"Không có việc gì đâu mẹ, không có việc gì ạ, không mệt xíu nào, cũng không có bao nhiêu đồ cả, hai anh em con có thể cầm được."
Trên thực tế, đồ đạc của bọn họ gửi ở nhà anh ba ở tỉnh thành, cho nên hiện tại mang về nhà đều là quà tặng cho gia đình.
Về phần những thứ kia, anh em bọn họ nhất trí cảm thấy vẫn là không nên nói với ba mẹ thì tốt hơn, bọn họ nhất định sẽ lo lắng, càng đừng chọc họ để rồi bị ăn mắng chửi.
"Mẹ à đã lâu không gặp rồi, con nhớ mẹ lắm, mẹ có nhớ con không?”
Bởi vì "lời ngon tiếng ngọt" này của Hiểu Hiểu, Vệ Hỉ Nhạc cười tươi như hoa: "Nhớ chứ, đương nhiên là mẹ rất nhớ tụi con rồi, Hiểu Hiểu của chúng ta lại lớn thêm một chút, mẹ chỉ nghĩ xem con đã cao lên được bao nhiêu rồi, da dạo này trắng hay đen? Có đủ ăn không, có đủ mặc không?"
Hai mẹ con ngồi hỏi thăm nhau một hồi lâu.
"Cha đâu rồi mẹ? Cha đang ở đâu hả mẹ? Mẹ à, chỉ có mẹ ở nhà một mình thôi sao?”
"Bây giờ ông ấy đang ở nhà máy, ông ấy có thời gian rảnh rỗi thì sẽ ở đó, các con có muốn đi xem không? Các con còn chưa đi nhìn thử, đi xem một chút đi, ở chỗ đất bằng phẳng đối diện căn tin đại đội đó."
Nó chỉ mới được xây dựng trong năm nay và cả hai người bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy nó.
"Được a chúng ta hãy cùng đi xem qua một chút đi ạ.'
"Mẹ ơi, mẹ cũng đi cùng phải không ạ?”
"Không được rồi, bây giờ mẹ phải chuẩn bị nấu cơm, các con tự đi đi, gân đến giờ thì quay về nhà ăn cơm nha." Khi họ đến nhà máy thực phẩm, họ nhìn thấy Lâm Thanh Thạch đứng ở cổng lớn.
Ông đang kiểm tra bột khoai lang đỏ được phơi khô trên kệ.
Về phân nhà máy, kỳ thật chính là mấy gian phòng lớn hơn một chút, dùng gạch đá xây dựng, ngoài ra dùng vải dầu xây dựng một cái lều lớn bên ngoài, mặt đất ở nơi này có người lát nên xi măng, có người không có, những con đường không bị đá lăn đè lên cực kỳ nhẫn nhụi, còn dùng những viên đá được vớt lên từ sông để lát đường.
Nhìn so với trước đây thì đã ra dáng hơn rất nhiều.
Trước đây tất cả mọi người đều làm việc trong căn tin hoang phế.
Hiểu Hiểu nhìn thấy những người ở đây vô cùng bận rộn, bất kể là nam hay nữ, mỗi người bọn họ ai cũng cười rất tươi.
Đây cũng là một trong những kiểu khẳng định rằng một khi đã ở đây thì đều phải "cạnh tranh lên chức", ngoại trừ tiền bạc.
"Cha a cha ơi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận