Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chuong 159

Chuong 159Chuong 159
Đối với Hiểu Hiểu thì lời nói của bà lại không giống vậy, lời nói thấm thía: "Hiểu Hiểu tuổi của con còn chưa lớn, nhưng mà nếu con có người thích thì cũng có thể xem qua thử."
Hiểu Hiểu lắc đầu: "Con không tìm đối tượng, con có thể tự biết bao giờ là hợp lý ạ." Cô còn nhỏ như vậy thế mà đã bị thúc giục kết hôn ư?
Dáng vẻ vô tâm vô phế này, khiến Dương Bình ve nhẹ tay cô một cái, vuốt ve bàn tay trắng nõn thon dài của cháu gái: "Con đó nha, lời nói như đứa con nít, làm sao có thể không tìm đối tượng được chứ, một người cô đơn chính là do hiện tại con còn nhỏ không thông suốt, chẳng qua là tuổi của con còn nhỏ nên không gấp gáp, Hiểu Hiểu của chúng ta tốt như vậy, nhất định muốn tìm một người con rể xuất sắc vê mọi mặt, con đừng dễ dàng đáp ứng những chàng trai trẻ kia, cũng đừng nhận đồ của người ta, vô công bất thụ lộc(*)“ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
[Chú thích: (*) Vô công bất thụ lộc là câu tục ngữ Hán Việt mang ý nghĩa không có công thì không dám nhận thưởng. ]
Lâm Hoa Khôn ước gì bà ngoại không nhìn chằm chằm mình rồi nói về chuyện tìm đối tượng này, anh làm sao có thời gian nhàn rỗi được chứ?
Thấy chuyển sang đề tài khác, anh liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh thực sự rất bận rộn, mọi người cũng bận rộn không khác gì anh.
Xung quanh anh không phải là không có các bạn nữ, nhưng làm thế nào có nhiều thời gian rảnh rỗi để hẹn hò rồi tán tỉnh đây?
Lâm Hoa Khôn cũng giống như Hiểu Hiểu, căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng.
Dương Bình chỉ có thể lắc đầu, hai cái đứa này thật là, nhưng mà quên đi, hơn nữa với thành tích hiện tại của bọn họ, về sau thật không lo không tìm được đối tượng, cho dù lớn tuổi thì cũng dễ tìm, vậy nên hắn nói được hai câu liên không nói nữa, đổi sang đề tài khác: "Lần này các con trở về rất đúng lúc, lần trước có ướp một ít mận hương vị không tệ, Hiểu Hiểu, con thích ăn cái này đúng không? Bà ngoại cho con...
Rời khỏi nhà bà ngoại, cả hai đều có phần sa sút.
Thời gian dài mới trở về liên có thể phát hiện, đốm đồi mồi trên mặt ông bà ngoại càng nhiều hơn, tóc càng bạc, thân hình gầy yếu càng thêm lợi hại.
Bọn họ càng ngày càng già rồi.
Lâm Hoa Khôn đi được nửa đường, sau đó nghẹn rất lâu mới nói ra một câu: "Sau này đến kỳ nghỉ, chúng ta cố hết sức về nhà đi em."
Hiểu Hiểu khẽ dạ một tiếng.
Ông bà nội không thân cận với cô, cô cũng không thân cận bọn họ, bọn họ đi, cô chỉ là có chút thương cảm, nhưng nếu là ông bà ngoại yêu thương cô đi rồi, chắc là sẽ rất khó chịu phải không?
Hiện tại chỉ là nghĩ qua một chút thôi mà đã liên cảm thấy trong lòng rau rĩ.
Rõ ràng cô đã sớm thấy nhiều người tử vong.
Nhưng vẫn không có biện pháp nào khác.
Trong khoảng thời gian ở nhà này, Hiểu Hiểu lại trở thành bảo bối trong lòng bàn tay của cha mẹ, ăn ngon ngủ ngon, Lâm Thanh Thạch nhìn hai anh em bọn ho đối luyện, phát hiện cũng không buông xuống, Lâm Hoa Khôn cũng mắt nhắm mắt mở, lúc hai anh em ngồi trên xe lửa trở về trường, nhìn hai người đều mập lên rất nhiều.
Năm nay còn xảy ra một chuyện lớn, đó chính là anh tư của bọn họ lại lập được một công, hơn nữa rốt cuộc cũng báo cáo kết hôn, không để Vệ Hỉ Nhạc phát sầu nữa.
Thằng tư rốt cuộc cũng nguyện ý lập gia đình.
Nhìn quân hàm của hắn vượt xa anh cả, Hiểu Hiểu cũng chỉ có thể nể phục, hắn là nam hai thâm tình trong quyển sách này, có thể làm hậu thuẫn kiên cường của nữ chính, tốc độ tăng quân hàm so với người bình thường nhanh hơn nhiều, mà đây đều là hắn liêu mạng mới có được, tất cả vết thương lớn nhỏ trên người hắn đều là công huân của hắn, lúc này đây, đối tượng kết hôn của hắn chính là bác sĩ chữa bệnh cho hắn trong lần hắn bị trọng thương này.
Hắn bị thương đều là gạt người trong nhà, cho dù bị thương nghiêm trọng cỡ nào hắn cũng sẽ không viết trên thư, chỉ có sau một thời gian dài mới không cẩn thận bị tiết lộ ra, lúc trước cũng có lúc hắn bị chút thương tích nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận